CHƯƠNG 274: TÔI CHỈ QUAN TÂM CÔ
“Vậy bọn họ thích kiểu người gì?”
Đối với Tập Lăng Vũ từng trẻ tuổi phong lưu, hỏi ra loại vấn đề này là một loại sỉ nhục với anh. Nhưng anh vẫn không nhịn được tò mò muộn biết Vy Hiên sẽ thích loại đàn ông thế nào.
“Ví dụ như, trưởng thành chững chạc, ăn nói tao nhã, có trách nhiệm có chiều sâu, có thực lực bối cảnh! Tốt nhất còn phải đẹp trai, cũng không ra ngoài lăng nhăng, thích xem trọng sự nghiệp và gia đình! Tóm lại là tiêu chuẩn đàn ông tốt đứng một chỗ sẽ tự động được dán lên!”
Anh Chu nói xong, Tập Lăng Vũ im lặng, sắc mặt cũng trở nên càng khó coi hơn.
“Sao thế?” Anh Chu nhìn lén anh ta, cẩn thận hỏi. Chẳng lẽ mình nói sai câu nào rồi ư?
Một lúc lâu sau đó Tập Lăng Vũ mới không cam lòng lên tiếng: “Tên tiểu nhân quấn quýt lấy Vy Hiên… chính là kiểu anh nói.”
Anh Chu: “…”
Thấy anh ta uất ức, anh Chu vội cười mấy tiếng che giấu sự xấu hổ, khuyên nhủ: “Anh chỉ cần đối sử thật lòng với Vy Hiên, chắc chắn cô ấy sẽ cảm giác được.”
Tập Lăng Vỹ mím môi, từ từ nâng mắt lên, tràn đầy tò mò: “Thật sao?”
Anh Chu thề son sắt vỗ lên ngực: “Tin tôi đi! Đây là tổng kết từ kinh nghiệm yêu đương của tôi đấy!”
Tập Lăng Vũ: “…”
Không nói câu này thì thôi, vừa nói xong anh đã cảm thấy hoàn toàn không có lòng tin rồi.
Tập Lăng Vũ không ngờ mình lại có thể ở trong cửa hàng tiện lợi của anh Chu lâu như vậy, mãi đến khi sắp tan tầm, khách hàng trong cửa hàng bắt đầu nhiều lên, anh mới rời đi.
Trước khi đi, anh Chu gọi anh ta lại: “Này, đây là mì Oden Vy Hiên thích ăn đấy.”
Tập Lăng Vũ nhận lấy mì Oden anh Chu đưa tới, nóng hổi, còn đang bốc hơi nóng, anh nâng mắt, anh Chu nở nụ cười: “Mau đi lên dỗ dành cô ấy đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi!”
Trong tiếng cười trêu chọc của anh Chu, không khó nhìn ra thật ra anh ta đã đoán được cái gì từ lâu.
Tập Lăng Vũ lập tức hơi ngượng ngùng, qua loa nói một tiếng cảm ơn rồi vội vàng ra ngoài.
Tuy có chút nhếch nhác, nhưng tốt xấu gì cũng có một cái cớ gặp cô, Tập Lăng Vũ hơi lo lắng, vội vàng che đồ trong áo lớn, sợ nó nguội, sau đó bước đi nhanh hơn, vào tiểu khu.
Đi tới ngoài cửa nhà của Vy Hiên, Tập Lăng Vũ nâng tay lên, vào lúc đang băn khoăn nên gõ cửa hay lấy chìa khóa ra mở thì cửa đột nhiên mở ra.
Anh ta bị đụng một cái bất ngờ không kịp đề phòng.
Tập Lăng Vũ che trán, bị đụng không nhẹ, có thể nghe thấy một tiếng “binh”.
Vy Hiên đứng trong cửa nhà, ngạc nhiên kêu lên: “A Vũ?”
Tập Lăng Vũ xoay lưng đi, trong lòng không ngừng mắng, đúng là tệ tới tận nhà luôn rồi! Vốn muốn đẹp trai xuất hiện trước mặt cô, dùng nụ hôn thâm tình làm cô cảm động! Kết quả…
Mẹ nó!
“A Vũ?”
Vy Hiên đứng sau lưng gọi anh ta, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên vai anh ta.
Người Tập Lăng Vũ run lên, không có quay đầu lại, mà chỉ cứng ngắc đưa mì Oden anh vẫn luôn che qua.
Vy Hiên ngơ ngác, nhận lấy: “Đây là…
“Anh Chu tặng đấy.” Anh buồn bực nói.
Vy Hiên nhìn anh ta, thái độ nhanh chóng bình tĩnh lại: “Vào đi.”
Tập Lăng Vũ đứng tại chỗ một lúc lâu, như thoáng cái mất đi ý chí chiến đấu vừa dâng trào, cả người ủ rũ, cúi đầu đi theo cô vào nhà.
Ở góc của phòng khách nhỏ là một cây đàn Cello tản ra hơi thở cổ xưa nặng nề, đứng yên ở đó.
Nhớ tới người tặng đàn cho cô, trong lòng Tập Lăng Vũ buồn phiền đến hoảng hốt. Nhưng không có cách nào, bây giờ anh mang tội trên người, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn quan tâm được cái này chứ?
Cô đi vào phòng bếp, không được một lúc lại đi ra, trong tay có thêm một cái túi chườm đá.
“Ngồi xuống đi.” Cô bình tĩnh nói, Tập Lăng Vũ có chút không chịu được thái độ lạnh nhạt như vậy của cô, nhưng cũng chỉ có thể khó chịu trong lòng.
Cái trán bị đụng đỏ hơi sưng lên, cô phủ túi chườm đá lên mắt. Một cảm giác mát lạnh lập tức khiến anh không nhịn được run rẩy theo, anh nhìn cô, đôi mắt không ngừng kiềm nén, luôn có xúc động muốn nói ra, nhưng anh không dám. Cho dù Nhiếp Vịnh Nhi là ai đứng phía sau quấy rối sắp xếp, anh và cô ta đã xảy ra quan hệ vào đêm đó cũng là sự thật, không thể xóa bỏ. Chỉ dựa vào điều này, anh đã cực kỳ sai lầm, sai đến tư cách nói “xin lỗi” với cô cũng không có!
Cô cách rất gần, ngón tay hơi lạnh lơ đãng lướt qua làn da nóng bỏng của anh, tựa như nước suối mát lạnh chảy vào lòng anh. Anh lại rũ mắt xuống, lồng ngực khó chịu đến sắp nghẹt thở, lời muốn nói lại không nói ra được một chữ, đến mức anh vừa gấp gáp vừa nóng nảy.
Cô lấy túi chườm lạnh đã ấm đi xuống, xoay người muốn rời đi, Tập Lăng Vũ gấp gáp kéo lấy tay cô: “Đừng đi!”
Vy Hiên dừng chân lại, mày khẽ nhíu, biết anh ta muốn nói cái gì, cũng biết vì sao anh ta lại đến đây… Nhưng chỉ không chắc, mình có thể bình tĩnh hòa nhã hay không.
“Tôi biết sai rồi.”Anh ta nhỏ giọng nói, như một chú chó nhỏ đáng thương sợ bị chủ nhân ném ra ngoài đường lớn.
“Sai ở đâu?” Cô hỏi.
Tập Lăng Vũ ngẩng đầu lên, nhìn một bên mặt trắng nõn mềm mại của cô: “Sai ở chỗ tôi khiến cô đau lòng khó chịu, mà sự đau lòng khó chịu của cô, chính là trừng phạt với tôi.” Anh nhẹ nhàng nói, mỗi khi nói một chữ đều rất cẩn thận nhìn lén vẻ mặt cô, sợ mình nói sai lại chọc cô không vui, đó mới là trừng phạt lớn nhất!
Vy Hiên xoay người lại, ánh mắt không biết là trách móc hay bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm anh ta: “A Vũ, người cậu nên xin lỗi không phải tôi.”
Tập Lăng Vũ cố chấp lắc đầu: “Những người khác thế nào tôi không quan tâm, cũng không quan tâm nổi, tôi chỉ quan tâm cô nghĩ thế nào thôi! Cô có tức giận hay không, cô có khó chịu hay không, cô có… không quan tâm đến tôi hay không!”
Lần này anh sợ thật rồi, sự lo lắng sắp phủ kín trong mắt anh, đôi mắt vốn kiêu căng ngạo mạn lại thấp thỏm lo âu nhìn cô chằm chằm, có vẻ cực kỳ không tự tin. Người phụ này tựa như một con diều, vừa đấu tranh với gió, anh còn nhất định phải chú ý sợi dây nhỏ nhắn yếu ớt buộc trong tay, hơi dùng chút sức sẽ đứt dây, từ đó mất đi.
Sau khi Liên Cẩn Hành xuất hiện, cảm giác thế này lập tức trở nên mãnh liệt, nhất là cô còn có khế ước ba tháng chết tiệt với người đàn ông kia! Anh ghen tị đến muốn phát điên, nhưng lại bó tay, chỉ có thể cầu mong thời gian trôi nhanh hơn một chút, trả cô lại cho anh.
Vy Hiên nhìn anh ta, bướng bỉnh tựa như một đứa nhỏ, hoặc là ở trước mặt cô, anh vẫn luôn như thế. Tin tưởng cô, ỷ lại vào cô, đương nhiên có bốc đồng, nhưng lại yếu ớt đến không thể giữ lại.
“A Vũ…”
Tập Lăng Vũ đột nhiên ôm lấy eo cô, cánh tay siết chặt, gò má dán lên người cô: “Vy Hiên, cô có thể đánh tôi mắng tôi, nhưng cô không thể rời khỏi tôi, không thể ném tôi lại đây một mình… rời khỏi cô, tôi không biết cuộc sống còn ý nghĩa gì, không biết cuối cùng còn sống vì cái gì nữa… Cô nói muốn tôi trở thành một người đàn ông thật sự, phải có trách nhiệm, có sự nghiệp, có tương lai… Tôi nghe theo cô, vào làm trong công ty kẻ thù, cố gắng học làm ăn, chỉ vì muốn biến mình trở thành người như cô mong chờ, để cô càng thích tôi hơn, tương lai, trở thành người đàn ông cô có thể dựa vào…”
“Xin lỗi, trước lúc đó tôi lại khiến cô đau lòng rồi. Nhưng tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết sao mọi chuyện lại trở thành thế này… Nếu tôi nói, tôi không quan tâm sống chết của người khác, có phải cô lại muốn nói tôi vô tình không? Nhưng tôi không muốn lừa cô, đây chính là suy nghĩ thật sự của tôi, tôi không quan tâm Nhiếp Vịnh Nhi gì đó, cũng không quan tâm người nhà họ Tập, tôi chỉ quan tâm cô thôi!”
“Rất hy vọng cô có thể trở nên ích kỷ giống tôi, chỉ nghĩ đến tôi, chỉ nhìn tôi, cũng chỉ yêu tôi…”
“Vy Hiên, cô sẽ không hiểu được vị trí của mình trong lòng tôi quan trọng đến mức nào. Vì cô, tôi có thể từ Phật trở thành ma chỉ trong một giây!”
Vy Hiên yên lặng lắng nghe, mỗi một chữ anh ta nói đều in vào trong lòng. Trên thế giới này cũng chỉ có A Vũ không cần làm gì cả đã có thể chạm vào dây cung trong lòng cô, khiến ngay cả lời trách móc cô cũng không nói ra được.
Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Cậu buông tay trước đi.”
“Không buông.” Anh ta cố chấp siết chặt tay hơn một chút, hận không thể đè thắt lưng nhỏ nhắn của cô vào người.
Vy Hiên đưa tay đẩy: “Cậu thế này, muốn tôi nói chuyện thế nào?”
“Nói bằng miệng, tôi nghe thấy được.”
“Cậu…” Vy Hiên bình tĩnh lại, nheo đôi mắt trong suốt: “Đây là thái độ nhận lỗi của cậu sao?”
Anh hơi chấn động, mặc dù không vui nhưng vẫn thả lỏng tay buông cô ra, chỉ là hai tay lại nắm chặt lấy cô, không cho cô rời đi.
Vy Hiên đứng trước mặt anh ta, lẳng lặng nhìn anh ta chăm chú một lúc lâu, mãi đến khi anh ta mơ hồ thấy lo lắng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sự hoảng loạn như sợ bị vứt bỏ.
“A Vũ…” Giọng nói của cô chậm rãi, như đang đắn đo cách dùng từ, cũng như đang suy nghĩ: “Tôi hy vọng cậu trở thành dáng vẻ mình chờ mong, khiến cậu đau khổ sao?”
Tập Lăng Vũ ngẩn người, mày nhíu lại, đang suy nghĩ hàm ý trong câu nói của cô, một lúc sau mới lắc đầu: “Nói thẳng, nhìn thấy nhà bọn họ cả ngày gà chó không yên vì tôi, tôi còn rất vui vẻ nữa.”
Vy Hiên nhìn vào ánh mắt thản nhiên của anh ta, bất đắc dĩ nhếch môi, đây cũng khá giống chuyện anh ta có thể làm ra được.
Một lát sau, cô hỏi tiếp: “Nếu tôi thay đổi rồi, đó vẫn là tôi mà cậu quen sao?”
“Cô chắc chắn bây giờ thật sự là cô ư?”
Câu hỏi lại của anh ta khiến lòng cô mạnh mẽ chấn động.
Vu Hiên hoảng hốt nhìn anh ta, bị vấn đề của anh ta làm khiếp sợ.
Ánh mắt anh trở nên dịu dàng: “So với dáng vẻ áp lực của cô bây giờ, tôi càng thích cô không lo không nghĩ ôm đàn Cello trong video hơn.”
Cho nên cô trong video rất đẹp.
Anh đặt tay cô vào trong lòng bàn tay mình, dùng ngón tay thon dài của anh nắm chặt tay cô, ánh mắt kiên định không dời đi, lóe ra màu sắc mê người khiến người ta cảm động: “Đừng sợ, cho dù cô trở thành thế nào, cô cũng là Vy Hiên của tôi.”
Vy Hiên nhìn chăm chú anh ta bằng ánh mắt phức tạp, sau đó đột nhiên cúi đầu cười.
Anh nhướng mày: “Bị tôi làm cảm động rồi sao?” Giang hai tay ra: “Được rồi, cho phép cô đến đây tìm an ủi này.”
Nhưng cô lại không trốn tránh, cũng không có thẹn thùng, lập tức nhào vào vòng ôm của anh ta, tìm kiếm an ủi, đồng thời cũng cho anh ta yên tâm. Cằm cô gác lên bả vai anh ta, đôi mắt khép lại, lẩm bẩm: “A Vũ, tôi vẫn luôn rất mệt mỏi.”
Bàn tay anh đỡ lấy tấm lưng gầy yếu của cô, muốn cho cô sức mạnh bằng cách này, câu trả lời của anh có vẻ cố sức: “Tôi biết.”
Vy Hiên không nói chuyện nữa, chỉ lẳng lặng ở trong lòng anh ta, hai người đều im lặng, những chuyện to lớn đều sẽ được xóa đi trong sự ăn ý mười mấy năm. Trong mũi tràn đầy hơi thở nam tính, là hơi thở cô thấy quen thuộc mà yên bình. Nhiều năm trôi qua, cô đã quen với sự tồn tại của anh ta, tựa như quen với bầu trời xanh bao la sẽ có mây trắng, quen trong con suối nhỏ có cá bơi qua, quen gió thổi sẽ có bụi, quen với chuyện lòng người thay đổi.