CHƯƠNG 394: CUỐI CÙNG CŨNG ĐÃ GẢ CHO ANH
Vy Hiên vô tội nháy nháy mắt với anh mấy cái: “Anh không thích hả?”
Liên Cẩn Hành nhíu mày, nghiêng đầu sang chỗ khác, giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng lại có lực rõ ràng: “Sau này không cho phép em đối xử với người khác như thế này.”
Vy Hiên cười: “Anh ghen rồi hả?”
Anh liếc mắt nhìn cô một cái: “Chỉ sợ người khác chê cười em mà thôi.”
“Ha ha...”
Ở trong xe thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của Vy Hiên, Liên Cẩn Hành ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn qua cô, cũng không kìm được mà cong cong khóe môi.
...
Buổi tối, Vy Hiên muốn chuẩn bị bữa tối ở nhà, Liên Cẩn Hành lại khăng khăng muốn dẫn cô ra ngoài ăn.
Vy Hiên ngồi ở trên giường, một tay kéo lấy của anh: “Tại sao lại muốn ra ngoài?”
Liên Cẩn Hành đã kéo tủ quần áo ra, tự tay mình chọn cho cô một chiếc váy màu vàng nhạt: “Chúc mừng cho việc đăng ký của anh.”
“...”
Vy Hiên gật đầu, lý do này hoàn toàn đầy đủ, cô đứng dậy đi qua nhận lấy quần áo mà anh đã lựa chọn, ngoan ngoãn đi thay đồ.
Hai người lái xe đi đến nhà hàng Xuân Bình, xe mới chạy đến gần thì người phục vụ ở cửa liền nhận ra, nhanh chóng đi tới: “Cô Phạm, cô đã đến rồi! Tôi đã xem đoạn video mà cô biểu diễn ở nước ngoài, thật sự xinh đẹp quá đó nha! Quá có tài rồi! Thật là êm tai! Quá...”
Nhìn thấy Liên Cẩn Hành bước xuống từ trong xe, anh ta sửng sốt: “Ông chủ.”
Liên Cẩn Hành ngước mắt lên: “Quá cái gì?”
Người phục vụ nhanh chóng nói: “Ông chủ với lại cô Phạm thật sự là trai tài gái sắc, quá xứng đôi luôn.” Nói xong vẫn không quên dựng lên ngón tay cái.
Vy Hiên bật cười: “Cái miệng này của Tiểu Long không đi tấu nói thì thiệt là đáng tiếc quá đi.”
“Sau này tôi muốn đến Đức Vân Xã để bái sư.”
Vy Hiên dìu Liên Cẩn Hành đi vào trong, anh dừng lại một chút, mắt nhìn về phía Tiểu Long ở sau lưng, sửa lại: “Sau này không phải là cô Phạm cái gì cả, cứ gọi là mợ Liên.”
Đầu tiên là Tiểu Long thấy sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, nhanh chóng lớn tiếng nói: “Chúc mừng hôn lễ của ông chủ bà chủ.”
Đoạn đường này anh ta đều hát vang, người ở trong nhà hàng đều nghe thấy được, quản lý dẫn người ra đón: “Anh Liên, anh đã đến rồi.”
Liên Cẩn Hành nói: “Còn có vợ của tôi nữa.”
Anh chính thức như thế ngược lại làm cho Vy Hiên hơi ngại ngùng: “Cứ để cho mọi người gọi thế nào thì gọi thế đó đi, gọi giống như lúc trước cũng được mà.”
Liên Cẩn Hành nhíu mày: “Như vậy thì sao được chứ, không phải là hôm nay đều đã đăng ký hết rồi sao?”
Vy Hiên thật sự dở khóc dở cười, anh nhất định phải cường điệu chuyện đăng ký này ư? Đột nhiên cô lại có chút nghi ngờ mà nhìn anh, trong lòng suy đoán, không phải là cái ông này cố ý dẫn cô đến đây để khoe khoang đó chứ.
Tuy nói là Liên Cẩn Hành chững chạc đàng hoàng, việc gì cũng lạnh lùng, nhưng mà ánh mắt vẫn luôn mang theo ý cười của anh lại không thể lừa được ai.
Vy Hiên không khỏi cười khẽ một tiếng, gật đầu: “Ừ tôi là bà Liên.”
Thế là toàn bộ trong nhà hàng lại truyền đến từng tiếng từng tiếng “bà Liên”, lúc này gương mặt của Liên Cẩn Hành mới lộ ra một nụ cười, còn hào phóng mà kêu quản lý phát cho mọi người một bao lì xì.
Không vì cái gì khác, chính là chúc mừng hôm nay ông chủ đã đăng ký kết hôn.
Vy Hiên ngồi ở phía đối diện nhìn Liên Cẩn Hành, trong lòng cô cũng tràn đầy vui sướng.
Cuối cùng đã gả cho anh rồi, thật là tốt.
Thẳng cho đến khi quản lý tuyên bố miễn phí cho toàn bộ khách hàng vào tối hôm đó, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoan hô, Vy Hiên mới cảm giác được hơi lúng túng.
Toàn bộ lầu hai đã sớm được ngữ lại, Liên Cẩn Hành vẫn kiên trì tự mình đi lên lầu, Vy Hiên cẩn thận đi theo ở phía sau của anh, cô sẽ không ngăn cản anh kiên cường ở trước mặt của mọi người.
Đi lên lầu, cô ân cần lau mồ hôi ở trên trán của anh, oán giận nói: “Cứ ăn ở lầu một không phải là dễ dàng hơn sao?”
Anh mỉm cười: “Ở dưới lầu quá ồn.”
Dẫn cô đi vào trong phòng, nhìn thấy người ngồi cả phòng, Vy Hiên ngốc lăng, lập tức vui vẻ đến nỗi bước nhanh đi vào: “Ba nuôi, Tấn Lãng, Tiểu Phương, anh Chu, mọi người... mọi người sao lại đến đây vậy?”
Dương Hoảng hiếm khi mặc bộ quần áo chính thống, vừa mới sửa lại kiểu tóc, nhìn thấy trẻ trung hơn rất nhiều.
Ông cười nói: “Đăng ký kết hôn là chuyện lớn như vậy, dù sao cũng phải chúc mừng với mọi người ở trong nhà chứ.”
Vy Hiên lẩm bẩm nói: “Nhưng mà... không phải là mọi người còn có buổi biểu diễn à?”
Tấn Lãng nháy nháy mắt với cô mấy cái: “Là anh Liên đã gọi cho bọn tôi biết tin tức tốt này đó, cho dù có ở nam cực thì cũng nhất định phải lập tức trở về chứ.”
Tiểu Phương gật đầu không ngừng: “Không sai, chị Vy Hiên lấy chồng, đây chính là một chuyện vui mừng rất lớn.”
Vy Hiên cảm động nhìn bọn họ, ngoài miệng thì phàn nàn: “Nói giống như là chị thật sự khó gả đi vậy đó.” Nhưng mà trên mặt lại tràn đầy vui mừng.
Ngày như thế này, không có chuyện gì vui vẻ hơn so với việc chia sẻ cùng với người nhà. Mặc dù là cô không biết người nhà ở đâu, nhưng mà giống như Dương Hoảng đã nói, bọn họ chính là người nhà của cô.
Anh Chu ngại ngùng nắm tay của một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài ở bên cạnh, đứng dậy nói: “Vy Hiên, để anh giới thiệu cho em một chút, đây là bạn gái của anh, tên là Phi Phi.”
Lần đầu tiên Vy Hiên nhìn thấy bạn gái của anh Chu, cô cũng thật sự bị vẻ đẹp thu hút: “Anh Chu, bạn gái của anh thật xinh đẹp nha. Mau nói xem, sao anh có thể lừa gạt người ta tới tay được vậy?”
Phi Phi trông có vẻ hơi thẹn thùng, anh Chu ngượng ngùng nói: “Thật ra thì cái này còn phải cảm ơn em đó.”
“Em á?” Vy Hiên không hiểu.
“Phi Phi chính là fan trung thành của em đó, bởi vì toàn đến cửa hàng tiện lợi của anh để nghe ngóng tin tức của em. Cứ tới lui, hai bọn anh làm quen với nhau.” Anh Chu nói xong, Phi Phi nhìn Vy Hiên, cẩn thận hỏi: “Đợi một lát nữa tôi có thể chụp với chị một tấm ảnh được không?”
Vy Hiên cởi mở cười cười, trực tiếp đi qua: “Bây giờ chụp luôn đi.”
Phi Phi vui mừng không chịu được, không thể tin mà hỏi: “Thật sự có thể chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Vy Hiên tiến lên kéo anh Chu lại, thân thiết nói: “Tôi với anh Chu là bạn bè thân thiết với nhau đó.”
Anh Chu có chút kiêu ngạo mà nói: “Em nhìn xem, anh đã nói rồi mà, Vy Hiên rất hiền lành mà, không có bộ dạng giống như mấy người nổi tiếng kia đâu.”
Phi Phi vui vẻ cực kỳ, lấy điện thoại di động ra. Ba người bọn họ lập tức chụp một tấm ảnh, lại chụp một tấm ảnh thân mật riêng với cô ta, nhìn ảnh chụp kích động đến nỗi được sắp muốn khóc lên: “Chị Vy Hiên, em thật sự không nghĩ đến một ngày có thể chụp ảnh chung với chị...”
Anh Chu nhanh chóng cẩn thận an ủi: “Em nhìn em xem, lúc không gặp được người ta thì vẫn cứ luôn nói muốn gặp, bây giờ gặp được rồi ngược lại còn khóc lóc, có xấu hổ hay không chứ.”
Khuôn mặt của Phi Phi đỏ lên, hờn dỗi liếc nhìn anh ta.
Tuyết Chi ngồi ở phía đối diện nhìn anh Chu, chậc chậc một tiếng: “Vy Hiên, sớm biết anh Chu đối xử với bạn gái tốt như vậy, lúc trước anh ấy theo đuổi tớ thì tớ đồng ý luôn cho rồi.”
Sau khi anh Chu nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, lắp ba lắp bắp nói: “Tuyết Chi... cô cũng đừng có đùa như thế này mà, tôi... tôi theo đuổi cô lúc nào chứ...”
Vy Hiên bật cười, nhanh chóng hòa giải thay cho anh Chu: “Phi Phi, cô đừng có nghe cậu ấy nói lung tung nha, trước khi gặp được cô thì anh Chu là một người thuần khiết lắm đó.”
Thấy Vy Hiên ra tay giúp đỡ, lúc này anh Chu mới thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn là Vy Hiên hiểu rõ anh nhất.”
Tuyết Chi cười phốc một tiếng: “Được rồi, tôi nói đùa đó, xem anh khẩn trương kia kìa.”
Liên Cẩn Hành ngồi ở bên cạnh Vy Hiên, từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười thản nhiên của mình, ánh mắt đều không rời khỏi cô.
Lúc này cửa lại được đẩy ra, quản lý dẫn một người khách tới.
Thấy được là cô ta, Vy Hiên lập tức đứng dậy: “Chị Mạn Tinh?”
Dương Mạn Tinh đã thay đổi rất nhiều, một đầu tóc dài quyến rũ đã được cắt thành một mái tóc ngắn mát mẻ, mặc quần áo cũng ngắn gọn thoải mái dễ chịu, đi một đôi giày đế bằng, quần jean, áo sơ mi caro, áo khoác rộng thùng thình. Mặc dù là không xinh đẹp tinh tế giống như trước kia, nhưng mà không thể phủ nhận như thế này trông cô ta mới thoải mái nhất.
“Xin lỗi nha, tôi tới trễ.”
Dương Mạn Tinh đi đến nhét một món quà vào trong tay của Vy Hiên, mỉm cười với cô: “Vy Hiên, chúc mừng cô nha.”
Lúc này, Liên Cẩn Hành lại lên tiếng nói: “Không phải nên gọi là chị dâu hả?”
Gương mặt của Vy Hiên liền đỏ lên, cướp lời nói: “Em với chị Mạn Tinh đều đã quen như vậy rồi, em cũng quen gọi chị ấy như vậy, không cần phải đổi xưng hô đâu.”
Dương Mạn Tinh buồn cười liếc nhìn anh cả của mình một chút: “Anh Liên à, có ai bán vợ ra giống như anh không? Cũng không biết dè dặt một chút.”
Liên Cẩn Hành trả lời như là lẽ đương nhiên: “Thật vất vả anh mới có thể cưới cô ấy về được, không cho tất cả mọi người biết thì sao được chứ.”
Ở phía đối diện, bọn người Tấn Lãng và Tiểu Phương bắt đầu ồn ào: “Anh Liên à, không cần phải ngược đãi mấy người độc thân như bọn tôi đâu.”
Vy Hiên cũng dở khóc dở cười, hơi kéo Dương Mạn Tinh ngồi xuống, tự nhiên giống như là trước đó bọn họ đã ở chung với nhau. Đập vào trong mắt của Liên Cẩn Hành chính là loại an ủi, dù sao thì anh cũng không hi vọng bóng ma đó ở lại trong lòng của bất cứ người nào.
Liên Cẩn Hành ngồi một hồi liền đi ra ngoài tìm quản lý để hiểu rõ tình hình của nhà hàng, Vy Hiên và Dương Mạn Tinh ngồi ở đằng kia, nhìn những người náo nhiệt ở phía đối diện, trong lòng cũng cảm thấy cảm khái vô cùng.
“Gần đây có khỏe không?” Vy Hiên hỏi.
Dương Mạn Tinh cầm lấy điếu thuốc, quét mắt nhìn Tuyết Chi một lần, lại bỏ điếu thuốc lại vào trong hộp thuốc lá, chậm rãi nói: “Đã quen ở một mình rồi.”
Vy Hiên nhìn cô ta, muốn quan tâm cô ta, đương nhiên là phải dính dáng đến Trương Thanh Đình, nhưng mà đó chính là điều cấm kỵ của cô, cho nên cô lại im lặng.
Dương Mạn Tinh nghiêng đầu qua nhìn cô, biết cô muốn hỏi cái gì, thẳng thắn nói: “Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy rồi thì tôi mới biết được, thật ra nói tôi quan tâm một người đàn ông, một đoạn tình cảm, chẳng bằng nói tôi quan tâm mình thì đúng hơn. Tôi giao trách nhiệm gánh vác cuộc đời mình cho một người đàn ông, khát vọng nhận được tất cả mọi thứ từ chỗ của anh ta... nếu như anh ta không thể cho tôi thứ mà tôi muốn, vậy thì tôi lại dùng sức của mình mà làm tổn thương bản thân, đồng thời cũng tra tấn anh ta. Sự thật chứng minh người ích kỷ không phải là anh ta, mà là tôi.”
Vy Hiên im lặng lắng nghe, một giây này cô liền hiểu ngay lập tức.
Dương Mạn Tinh rót cho mình một ly rượu, bị Vy Hiên ngăn cản lại: “Chị lái xe đến đây hả?”
Cô ta sửng sờ, tiếp đó là bật cười: “Cô cũng giống như anh ấy vậy, cứ thích lo chuyện bao đồng.”
Mặc dù là quở trách, nhưng mà lại chưa từng có một chút phản cảm.
Vy Hiên cũng không tiếp tục hỏi đến cùng chữ “anh ấy” ở trong miệng của cô ta là ai, có lẽ là Cẩn Hành, cũng có lẽ là Trương Thanh Đình, nói tóm lại sẽ không phải là người đàn ông khác.
Dương Mạn Tinh không đụng vào ly rượu đó, mà là nhìn chằm chằm vào cô, nghiêm túc trả lời: “Tôi không có lái xe, có người đưa tôi đến đây.”
“Bạn bè hả?” Vy Hiên thuận miệng nói: “Tại sao lại không đi vào cùng luôn.”
Cô ta lắc đầu: “Anh ấy không muốn đến đây.”
Vy Hiên cười cười, cô hiểu là đối phương bởi vì không quen thuộc hoặc là không thích náo nhiệt.
“Có một việc tôi nghĩ là tôi nhất định phải nói cho cô biết.” Giọng điệu nghiêm túc của Dương Mạn Tinh khiến cho Vy Hiên tò mò: “Có chuyện gì vậy?”
“Cô có biết là tập lăng Vũ đã đến tây tạng lần thứ hai không?”
Tay cầm ly nước hơi khựng lại một chút, giống như là Vy Hiên đã đoán được cái gì đó.
Dương Mạn Tinh nhìn cô, nói tiếp: “Cậu ta tới tìm anh của tôi, nói với anh ấy rằng không có Phạm Vy Hiên thì cũng không có gì khác so với chết, cậu ấy tình nguyện để cho cô sống, sau đó lại cướp cô từ trong tay của anh tôi đi.”