Dương Y cười nói: "Mộ Dung, bác đến mà chưa thông báo trước với con, con có để bụng không?"
Mộ Dung Hoành Nghị ngước mắt lên nhìn ông ta, anh cười nhẹ: "Đương nhiên là không rồi ạ."
Dương Chiến sau khi nghe vậy gật đầu: “Được rồi, đám cưới đã được quyết định tổ chức vào tuần sau.” Vừa nói ông ta vừa quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Hoành Nghị: “Mộ Dung Hoành Nghị, con bận rộn công việc thì cứ giao chuyện đám cưới cho nhà họ Dương chúng ta lo liệu.”
Trên đường về, Dương Vịnh Hy liều mạng dồn hết sức giải thích: "Nghị à, em thực sự xin lỗi, em không ngờ ba và ông nội lại làm như thế. Bọn họ thậm chí còn không nói trước cho em biết. Tin em đi, sau khi nghe bọn họ nói như thế thì em còn ngạc nhiên hơn cả anh. Nếu... nếu như anh không thích thì em có thể nói với họ, em..."
Mộ Dung Hoành Nghị quay đầu nhìn cô ta cười: "Không cần, cứ làm theo những gì bọn họ nói."
“Thật sao?” Dương Vịnh Hy đưa ánh mắt không chắc chắn nhìn anh.
Anh cười rồi quay đầu lại nhưng không nói gì.
“Anh không tức giận là tốt rồi.” Bộ dạng của Dương Vịnh Hy trông có vẻ đã an tâm hơn, cô đưa mắt nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ cong lên...
Mộ Dung Hoành Nghị đưa Dương Vịnh Hy về nhà, khi anh quay trở về Ngọa Long Các thì trời đã nhá nhem tối.
Lúc lái xe đến cửa nhà thì anh nhìn thấy một bóng người đang ngồi xổm ở đó.
Nhìn từ xa có thể thấy người này hơi gầy và có chút bất lực.
Anh dừng xe, nhìn thật chăm chú rồi sau đó đẩy cửa bước xuống xe, đi tới vài bước, anh muốn mở miệng lên tiếng thì người đó lại ngẩng đầu lên khiến lông mày của anh cau lại sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy.
Khuôn mặt này có phần giống với cô, nhưng suy cho cùng thì cũng không phải là cô.
“Sao lại là cô?"
Có vẻ như ngay cả anh cũng không nhận ra sự mất mát sâu sắc ẩn đằng sau sự bất lực.
Tưởng Xuân đứng dậy, cô ta cắn chặt môi, lấy hết can đảm nói: "Em đến đây để nói với anh rằng em thích anh! Em... Em nguyện ý thay thế chị họ của em, bất kể anh có oán hận chị ấy như thế nào, em cũng sẽ cam tâm tình nguyện chịu đựng không hối tiếc hay oán trách!"
Khi nghe cô ta nói vậy, Mộ Dung Hoành Nghị mỉm cười, đôi mắt híp lại, tác phong vô cùng không đứng đắn.
"Chỉ cần là thay thế cô ấy, cái gì cô cũng đều sẵn lòng sao?"
“Đúng vậy!” Tưởng Xuân cố sức gật đầu.
Mộ Dung Hoành Nghị mỉm cười, anh cúi người xuống, mùi thuốc lá nhàn nhạt từ anh sộc vào mũi Tưởng Xuân, nhịp tim của Tưởng Xuân đột nhiên đập nhanh hơn, hai má cô ta ửng hồng, ánh mắt cụp xuống không dám nhìn anh.
"Vậy thì..." Nụ cười trên mặt anh từ từ tắt ngấm, sau đó thay thế bằng sự chán ghét đến tận xương tủy: "Tránh xa tôi ra một chút!"
Vào lúc này trong lòng anh vô cùng bực bội, chẳng muốn gặp hay xử lí ai.
Không hiểu làm sao cả, cũng không có cách nào nói rõ được!
Nói xong, anh bước qua cô ta rồi mở cửa.
Tưởng Xuân sững sờ đờ người ra, máu khắp người giống như đã đông lại, sắc mặt càng ngày càng thêm tái nhợt. Vào giây phút đó, lòng tự trọng, sự cam đảm và quyết tâm dâng hiến của cô ta đều bị anh giẫm nát dưới lòng bàn chân một cách tàn nhẫn!
Cô ta run giọng nói: "Tại sao? Tại sao em không thể?"
Mà chị họ thì lại có thể!
Mộ Dung Hoành Nghị quay lưng về phía cô ta, anh không quay đầu lại nhưng giọng nói càng lúc càng trở nên tàn nhẫn: "Cho dù tôi không hận Tưởng Cầm thì tôi cũng không phải là loại người mà sẽ nhận tất cả những thứ được gửi tặng tới trước cửa nhà mình.”
Nói dứt lời anh liền đẩy cửa bước vào rồi đóng sầm cánh cửa lại.
Có lẽ để trả thù hoặc cũng có thể là để lấy lại lòng tự trọng đáng thương của mình, Tưởng Xuân đột nhiên quay người lại và hét vào mặt anh: "Chị gái tôi sắp đi ra nước ngoài rồi! Chị ta vốn dĩ không thích anh và vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ thích anh!!!"
Sau khi hét lên câu này, cô ta ngay lập tức khóc lóc chạy đi..
Mộ Dung Hoành Nghị đứng nguyên tại chỗ, cơ thể anh như bị trúng lời nguyền.
Ánh mắt của anh đã thay đổi không còn giống như lúc ban đầu, phức tạp, tức giận, thất vọng, điên cuồng, tất cả đan xen vào nhau, nhưng vẫn không thể tìm thấy một loại cảm xúc nào có thể đại diện đủ cho tâm trạng của anh lúc này.
Đột nhiên anh mở cửa đi ra ngoài, ngồi vào trong xe, lập tức khởi động rồi xoay đầu xe chạy đi.
Tưởng Xuân đi trên con đường núi quanh co một mình, vừa đi vừa lau nước mắt, một chiếc xe gào thét phóng đi bên cạnh cô ta.
Tưởng Xuân nhìn phía sau xe cho đến khi nó biến mất, nước mắt cô ta càng rơi dữ dội hơn.
Cô ta rất muốn... rất muốn được giống như chị họ của mình, cho dù có bị anh hận thì cũng là hận tận đáy lòng.
Cả một ngày nay Tưởng Cầm không hề được nhàn rỗi, sau khi tắm xong liền định ngủ một giấc, tốt nhất là có thể ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh mới không phụ bạc cuộc sống không dễ bình yên này.
Điện thoại di động giống như bị nổ bom, cứ đổ chuông mãi không dừng ở trên giường.
Đó là điện thoại di động riêng của Mộ Dung Hoành Nghị đã đưa cho Tưởng Cầm, cô sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh liên lạc với cô sau khi cô từ chức rời khỏi công ty.
Tưởng Cầm im lặng vài giây, tiếng chuông điện thoại càng ngày càng trở nên gấp gáp hơn, cuộc gọi thứ nhất cô không trả lời thì chiếc điện thoại lại đổ chuông lần hai.
Cô cầm nó lên, không hề suy nghĩ mà bấm từ chối cuộc gọi.
Nếu đã quyết định muốn từ bỏ, làm loser, bỏ đi thật xa thì ít nhất cũng phải ra hình ra dáng. Thật ra có đôi khi làm một con đà điểu, có nguy hiểm mà không muốn đối mặt thì rúc đầu vào cánh chim, không nghe không nhìn gì hết cũng là một lựa chọn không tệ.
Lên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Điện thoại nhà đột nhiên reo lên vang dội.
Tưởng Cầm kéo chăn trùm lên đỉnh đầu, bực bội không muốn để ý nhưng chuông điện thoại cứ réo mãi không ngừng.
“Mẹ kiếp!”
Tưởng Cầm rủa thầm một tiếng, cô xốc chăn bước xuống giường rồi đi vào phòng khách, thẳng thừng rút luôn dây điện thoại ra cho xong chuyện.
Chưa được năm phút đồng hồ sau thì cửa nhà đã bị gõ ầm ầm.
“Tưởng Cầm, cô có tin nếu không mở cửa thì ông đây sẽ cho cả nhà cô ra đường ngủ không?!”
Bị tiếng gào đầy ngang ngược hống hách đầy khủng bố, Tưởng Cầm không làm đà điểu được nữa, cô bực dọc phi ra mở cửa: “Mộ Dung Hoành Nghị, đây không phải khu nhà xa hoa của anh, anh muốn dựng hết mọi người dậy à?”
Mộ Dung Hoành Nghị đứng ngoài cửa với sắc mặt đầy vẻ u ám, đôi mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm. Áo vest bên ngoài phanh ra, sơ mi bên trong bị cởi hai nút, không biết là vì đến vội quá hay là bị cô chọc cho lửa giận đốt cháy người mà trên trán anh chảy một lớp mồ hôi mỏng.
“Cô muốn ra nước ngoài?”
Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh lùng.
Tưởng Cầm hít sâu một hơi, chợt cười một tiếng quay vào nhà lấy áo khoác mặc vào: “Ra ngoài rồi nói.”
Đi đến cửa khu chung cư, chiếc xe bóng bẩy của anh đang đỗ ở kia, không hợp với nơi bình dân này chút nào.
Giống như cô và anh vậy, có nhìn kiểu gì cũng là đời trước mắc oán, đời này trả nợ, có gượng ép cũng không đến được với nhau.
Tưởng Cầm cụp mắt, lên tiếng trước: “Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ rồi, tôi không muốn dính líu gì đến anh nữa, thế nên tôi có ra nước ngoài hay không cũng là chuyện của tôi, thật sự không đáng để anh đêm hôm chạy đến đây xác nhận lại. Nếu muốn biết thì gọi một cuộc điện thoại là được rồi, tôi sẽ nói đúng sự thật.”
“Ha ha...” Tiếng cười của anh trong màn đêm thật giống như ma quỷ.
“Cô có nghe điện thoại của tôi à?”
Tưởng Cầm ngẩn người ra: “Xin lỗi.” Nói xong thì cô lấy điện thoại từ trong túi áo đưa ra: “Trả lại anh này, sau này không cần nữa rồi.”
Anh không nhận lấy, ánh mắt lạnh lùng khiến cô sợ hãi.
“Đừng liên lạc nữa.” Cô cúi đầu, giọng cũng hạ thấp xuống: “Coi như.... Xin anh buông tha cho tôi đi.”
Anh chợt cười, khắp người đều toát lên một hơi thở lạnh băng, rồi sau đó lại bùng nổ lên. Anh tiến lên một bước ép cô vào tường, tóm lấy cái tay cầm điện thoại của cô giơ lên đỉnh đầu, nhìn cô chằm chằm rồi gằn từng tiếng: “Quan hệ giữa tôi và cô đâu có thể nói một câu buông tha là xong? Nếu cô quên rồi thì để tôi nhắc cho nhớ, Tưởng Cầm, cô nợ tôi một mạng, cả đời này cũng không trả lại được.”
Tưởng Cầm ngẩng đầu, không trốn tránh cũng không lùi bước, giống như muốn tiến sâu vào trong mắt anh để xem rốt cuộc ở đó có gì. Có lẽ là do anh giấu quá kỹ, hoặc là do anh với cô cách cả ngọn núi cao, khoảng cách xa quá, cô không nhìn thấy gì cả.
Ngoại trừ hận thù!
Thôi thì hận này do cô bắt đầu, vậy cũng để cô kết thúc đi, còn hơn cứ dây dưa không dứt như vậy.
Thả lỏng ra lại, cô cúi đầu xuống, khẽ cong môi: “Tôi biết dù tôi có làm gì anh cũng sẽ không tha cho tôi. Ngoại trừ...” Đột nhiên cô lấy một con dao gọt hoa quả từ trong túi áo ra, trước khi anh kịp phản ứng thì cô đã tự đâm mạnh vào ngực chính mình...
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhìn thấy máu bắn tung tóe từ miệng vết thương, Mộ Dung Hoành Nghị trợn to hai mắt.
Anh lập tức gào lên: “Tưởng Cầm, tôi phải giết cô!!”
Một giây sau anh ôm ngang cô lên, lao về phía xe của mình.
Tưởng Cầm đau đến mức nhăn nhó mặt mũi, không ngờ lại đau như vậy...
Cô mở to mắt nhìn anh đang giận dữ, cười nói: “Không làm phiền anh phải ra tay đâu... Tôi sẽ tự giải quyết mình...”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Anh hét lên, thật sự có ý muốn giết cô rồi!
Sao cô có thể? Sao cô lại dám làm như vậy? Mạng cô là của anh, ngoài anh ra không ai có thể động vào cô hết, kể cả bản thân cô!
Đặt cô vào trong xe, anh vội vã khởi động.
“Tưởng Cầm, cô dám có chuyện gì thì ông đây sẽ cho cả nhà họ Tưởng của cô chôn cùng! Tôi nói được làm được!”
Sắc mặt Tưởng Cầm dần trở nên tái nhợt, cô dựa đầu vào cửa sổ, nghe anh nói vậy thì yếu ớt lên tiếng: “Mộ Dung Hoành Nghị, người anh hận là tôi, bây giờ... Tôi trả mạng lại cho anh còn chưa đủ sao?”
“Chưa đủ!!!” Anh gầm lên một cách hung hăng, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ giận dữ, trông đáng sợ như diêm vương.
“Chưa được tôi đồng ý mà đã muốn chết ư? Không dễ như vậy đâu!”
Tưởng Cầm bật cười: “Anh đúng là ngang ngược...”
“Chết tiệt! Câm miệng, không được nói nữa!” Nói xong dường như Mộ Dung Hoành Nghị chợt nhớ tới điều gì đó, anh quay đầu trợn mắt nhìn cô, có chút hơi run rẩy: “Không được ngủ! Có nghe không!”
Tưởng Cầm nhắm hai mắt lại, đôi môi trắng bệch hơi nhếch lên: “Sợ tôi chết như vậy à...”
Anh nghiến răng không nói gì, tròng mắt như chất đầy lửa và băng chồng chéo lên nhau, chúng va đập với nhau tạo ra những đám khói lửa vô cùng mãnh liệt.
Lồng ngực rất đau nhưng suy nghĩ của cô lại vô cùng rõ ràng, cô mở mắt nhìn cảnh vật lướt như bay bên ngoài cửa sổ, trong đầu lại là tất cả mọi thứ có liên quan đến anh.
Thật ra tội nghiệt lớn nhất của cô không phải Nhiễm Hiểu Tinh mà là người đàn ông tên Mộ Dung Hoành Nghị này. Nếu thời gian quay ngược lại được, nơi cô muốn trở lại không phải là ngày ấy của ba năm trước mà chính là lúc rung động với anh. Cô sẽ nói cho bản thân biết, đã tới bên vách núi rồi, đừng bước tiếp nữa, dưới chân chính là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Giãy giụa lâu quá, cô đã mệt rồi, chỉ muốn nghỉ ngơi thoải mái một lần, không có cảm giác tội lỗi, không có... Mộ Dung Hoành Nghị.
Anh ôm cô chạy vội vào bệnh viện tìm bác sĩ, thấy tình huống khẩn cấp, bác sĩ vội vàng chuẩn bị phẫu thuật. Mãi tới lúc cô được đẩy vào phòng phẫu thuật, một mình anh đứng ở hành lang dài hun hút, hai tay buông thõng có chút run rẩy.
Anh ngồi xuống, không quan tâm đây là bệnh viện, lấy một điếu thuốc ra cố gắng châm lửa, nhìn thấy bàn tay đang run run thì dùng một tay khác đè lại nhưng vẫn không có tác dụng gì. Anh tức giận nắm tay lại, mãi tới lúc bóp nát điếu thuốc mới thôi.
Anh ngồi xuống ngửa đầu dựa vào tường, trước mắt quay cuồng chớp nhoáng cảnh cô đâm con dao vào ngực.
Nợ máu thì trả bằng máu, coi như anh đã được báo thù giải hận, được như ý nguyện rồi. Nhưng máu cả người cứ lạnh dần, anh hoàn toàn không tưởng tượng được nếu trên thế giới này không có người phụ nữ tên Tưởng Cầm kia thì sẽ thế nào?