Hạ Tiểu Hi ngồi trước gương, nhìn Hạ Tử Lăng ở phía sau tỉ mỉ chải đầu cho mình, hơi hơi mỉm cười
"Đã xong rồi, rất đẹp" Hạ Tử Lăng đại công cáo thành gật đầu, sau đó cất chiếc lược đi Hạ Tiểu Hi theo ánh nhìn thoáng kia nhìn thấy những sợi tóc rụng đen đặc bâu kín chiếc lược
Cô cố gắng giơ tay lên, dùng ngón tay cứng nhắc vuốt vuốt, vài sợi tóc lả tả rơi trên bàn tay
Hẳn là sớm thôi đầu tóc của cô sẽ rụng sạch bách ha ha
Những ngày tháng tiếp theo quả là đày đoạ cô, mặc dù không ăn nất cứ thứ gì, chỉ truyền dịch và uống nước lọc thôi nhưng dạ dày bên trong vẫn liên tục xuất huyết, đôi khi Hạ Tiểu Hi đang ăn cũng sẽ nôn ra máu đỏ
Triệu chứng căn bệnh của Hạ Tiểu Hi tiến quân thần tốc, tốc độ chuyển biến xấu còn nhanh hơn bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối!
Hàng ngày các xét nghiệm và máy móc khám bệnh luôn gắn liền với Hạ Tiểu Hi, thế nhưng ngoài việc bó tay lắc đầu ra, hính như các bác sĩ cũng không còn cách nào
Với việc không ăn nổi bất cứ thứ gì và liên tục xuất huyết dạ dày, cơ thể Hạ Tiểu Hi nhanh chóng vàng vọt xanh xao dưới ánh mắt đau lòng của Hạ Tử Lăng
Ngày hôm đó Hạ Tử Lăng ôm lấy cơ thể gầy rộc của cô đặt lên xe lăn, đẩy ra phía bên ngoài hít thở một chút không khí trong lành
Hạ Tiểu Hi bây giờ đã bị liệt cả cánh tay lẫn hai đùi, hoàn toàn giống như một người bại liệt
"Trời đã chuyển lạnh rồi" Hạ Tử Lăng khoác lên người cô một chiếc áo ấm "Em phải cẩn thận không được để bị cảm lạnh"
Tay chân cứng nhắc của cô đã sớm không còn cảm nhận được cái giá lạnh nữa, nhưng cũng mỉm cười để Hạ Tử Lăng săn sóc
"Hạ Tử Lăng" Cô lên tiếng khẽ gọi
"Ừ?" Hắn rất chăm chú lắng nghe cô
"Bỏ cuộc đi, chỉ lãng phí thời gian mà thôi" Hạ Tiểu Hi cúi mặt cười khổ
Cơ thể của cô thế nào cô là người rõ nhất
Hết cứu nổi rồi
"Không!" Hạ Tử Lăng nắm chặt tay thành nắm đấm cứng rắn bác bỏ
Hắn sẽ không từ bỏ dù chỉ một tia hy vọng! Làm sao Hạ Tử Lăng hắn lại có thể buông tay!!?
Cô ngước đầu nhìn lên hắn
"Tại sao không nhân lúc này mang em đi xem thế giới bên ngoài như thế nào" Hạ Tiểu Hi mỉm cười quay đầu nhìn lên bầu trời xa xăm
"Em là trẻ mồ côi, từ khi sinh ra còn chưa bao giờ rời khỏi thành phố này Thực sự em rất muốn rất muốn đi tới nhiều nơi, xem những cảnh đẹp mà em sắp không còn cơ hội được nhìn thấy nữa"
"Có được hay không, Tử Lăng?"
Hạ Tử Lăng im lặng, sau đó cúi người hôn trên trán cô
Hạ Tiểu Hi nheo mắt cười
Cô biết, hắn thoả hiệp
---
Like và comment en en để nhận chương mới ới ới nhanh nhất ất ất ~~
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn