Mục lục
Biến thái đừng chạy! Lại đây để ta yêu.
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biến thái đừng chạy! Lại đây để ta yêu - Chương 6-2




Ta ngẩn ngơ được Tống Thanh Minh và Trầm Hiên đem vào phòng y tế Hai tên biến thái kia thì dường như không chịu một chút ảnh hưởng nào, vui vẻ bình phẩm về xác chết của cô nữ sinh kia



Cảnh sát nhanh chóng ập tới điều tra, ba người chúng ta bị mang vào phòng thẩm vấn tạm thời lấy lời khai



Ta nghe cảnh sát nói nữ sinh này tên là Đàm Bùi Lệ, nghi ngờ bị giết chết lúc 8 giờ tối qua, trên hiện trường hoàn toàn không tìm ra được một chút manh mối nào



Thiết nghĩ, lú sát nhân cuồng biến thái kia không giết người thì thôi, một khi giết thì sẽ hoàn mỹ vẹn toàn, không để sót lại một chút manh mối gì



Ta nhìn ảnh của Bùi Lệ, đột nhiên cảm thấy quen quen mắt



Đây không phải là nữ sinh hôm qua làm chuyện người lớn với La Vi Vũ thì ai! Ta quyết định không nói chuyện này với cảnh sát, thế nhưng một suy đoán có vẻ mơ hồ nhảy nhót trong đầu ta



Nữ sinh này bị giết không hẳn là vì liên quan đến ta đi!?



Sau 1 tiếng đồng hồ thì chúng ta được cảnh sát thả ra, riêng ta nhận được một khoá tư vấn tâm lí với bác sĩ tâm lý của sở cảnh sát, nhưng ta từ chối Cho dù ta cảm thấy buồn nôn, thế nhưng không đến mức cần phải tư vấn tâm lí, hơn nữa rời khỏi trường học chỉ sợ đối với ta càng nguy hiểm hơn, ta còn chưa quên giáo huấn với kẻ muốn bắt cóc ta trên đường về nhà đâu



Nghĩ nghĩ, ta cắn môi níu lấy tay áo của Tống Thanh Minh, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn "Mình mình sợ, không dám một mình về nhà" Ta ngập ngừng nói



Tống Thanh Minh nghi hoặc nhìn ta, sau đó "Ah" một tiếng, khoé môi câu câu "Thật là hết cách với em"



Trầm Hiên đứng bên cạnh sắc mặt tối tăm, đột ngột bắt lấy tay ta, âm u nói "Tôi sẽ mang cậu về, còn cậu" Hắn lườm Tống Thanh Minh "Không cần cậu phải hết cách!"



Ta bị Trầm Hiên lôi đi, mà Tống Thanh Minh chỉ lẳng lặng dừng bước nhìn chúng ta rời đi



"Trầm Trầm Hiên" Nhận ra cảm xúc cực độ nóng nảy của Trầm Hiên, ta xốc lại cảm xúc trong lòng, bàn tay nắm chặt lấy tay hắn



Trầm Hiên dừng bước, ngốc ngốc quay đầu lại nhìn ta



Ta cố hết sức mở to mắt long lanh nhìn hắn, dùng tiếng nói nhẹ nhàng hết mức có thể vuốt vuốt lông con mèo đang giận dữ "Đừng giận, được không?"



Sắc mặt Trầm Hiên trở nên vô cùng vặn vẹo kì quái, ta biết, hắn đang bởi vì quá vui sướng mà nhịn cười, thế nhưng ý cười thoả mãn kia viết hết lên mặt hắn rồi còn đâu



Sau bao nhiêu lần trầy trật, ta nhận ra được một số điều Cảm xúc của những tên này rất mất ổn định, có thể dễ dàng tức giận, dễ dàng vui sướng, một phút trước hắn muốn giết ngươi, nhưng ngay sau đó lại có thể ôm lấy thi thể ngươi mà nói xin lỗi



Mà nói yêu đương với bọn người này, thuần tuý chính là đang tìm chết, thách thức tử thần



Thế nhưng đây lại là cách duy nhất để ta có thể sống!



Trầm Hiên thở dốc nhìn ảnh ngược của hắn trong mắt ta, đột ngột ôm chầm lấy ta, mái tóc bù xù dí vào cổ ta



"Trầm Trầm Hiên" Ta khẽ gọi



"Mình thật sự rất muốn rất muốn" Ta nghe được Trầm Hiên lẩm bẩm, một cơn ớn lạnh rùng mình chạy dọc xương sống Ta biết hắn muốn nói cái gì, thật sự là ỌỌ



Khi Trầm Hiên ngẩng đầu lên, ta ngỡ ngàng nhìn thầy một vệt nước mắt chưa khô trên khoé mắt hắn



Trầm Hiên nắm thật chặt bờ vai ta lẩm bẩm "Chỉ được phép nhìn mình! Luôn luôn phải nhìn mình, chỉ nhìn mỗi mình thôi! Có thể hay không"



Đừng khiến mình phải ra tay lấy đi đôi mắt xinh đẹp này, mình luyến tiếc khiến cho cậu chết đi Trầm Hiên lần đầu tiên có cảm giác đắng ngắt ở lồng ngực như thế này, muốn một thứ gì đó trở thành của mình, nhưng lại luyến tiếc cướp nó đi



Nếu cướp đi nó, cô gái trước mắt này đây sẽ mất đi sinh mệnh, ngã xuống dưới mặt đất như một con búp bê rách nát, bị nhuộm thẫm bởi màu đỏ của máu



Hắn không muốn phải làm như vậy!



"Được" Ta ôm lấy Trầm Hiên nói "Tôi sẽ nhìn cậu, nhìn cậu chơi bóng, nhìn cậu mỉm cười, nhìn cậu cho đến khi đôi mắt này của tôi không còn nhìn thấy gì nữa, được không?"



"Không!" Trầm Hiên nhăn mày



Ta lại bị tên biến thái này làm cho ngớ người



"Khi đôi mắt này không nhìn thấy được nữa tôi sẽ giúp cậu lấy nó ra, được không?" Trầm Hiên tựa như một đứa nhỏ nhìn thấy kẹo vỗ vỗ tay, ánh mắt long lanh sáng như ánh sao nhìn ta không chớp mắt



Ôi đồ biến thái nhà cậu Ta nuốt câu chửi vào lòng, vô cùng trái lòng gật gật đầu, nắm lấy tay của đứa trẻ lớn xác này kéo đi



"Không được không được, tôi muốn suy nghĩ lại"



"Hay là cậu dọn đến nhà tôi ở đi, cậu sẽ ngày ngày được thấy Trầm Hiên siêu cấp đẹp trai tôi đây"



"Cái gì!? Tại sao lại không đồng ý???"



Tiếng nói của chúng ta xa dần, gần đó một bóng người lộ ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn chúng ta



----



Muốn đọc chương mới nhất sao? Tải ngay app mê đọc truyện novels!


Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK