Mục lục
Biến thái đừng chạy! Lại đây để ta yêu.
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biến thái đừng chạy! Lại đây để ta yêu - Chương 20-2




Lục Khải Văn nhìn thấy ta vào lớp thì khẽ huýt sáo chào hỏi, sau đó tiếp tục lau sữa dính trên mép của một cô bé





Ta nhìn hắn, cho dù hắn có là loại biến thái nào, ta nghĩ hắn cũng sẽ không bao giờ làm hại đến lũ trẻ đâu, nhìn hắn chăm sóc cho chúng một cách cẩn thận, chăm chú đầy yêu thương thế kia mà





Thế nhưng nếu phải thì sao?





Nếu như là hắn thì sao?





Ta nhìn nụ cười dịu dàng kia, lại càng cảm thấy phiền muộn không thôi





Hình như trước kia ta đâu có bênh vực mấy tên biến thái này như thế này đâu cơ chứ?





Bây giờ chỉ cần liếc mắt một cái đã biết tên nào là biến thái rồi, thế nhưng cái xúc động muốn chạy trốn kia chẳng còn nữa rồi, càng nhiều là mặc kệ bọn hắn





Muốn tiếp cận ta, ta cũng mặc kệ





Ta nghĩ, dù sao ta cũng không chết được, chỉ đau nhói một cái rồi sau đó sẽ đầy máu phục sinh mà thôi, việc quái gì phải sợ bọn họ?





Lục Khải Văn mặc dù đang chơi cùng bọn trẻ, nhưng lại luôn tập trung chú ý tới Hạ Tiểu Hi Nhìn cô vì hắn mà nhăn mày, mà thở dài thườn thượt thì khoé miệng cong lên càng sâu, tâm tình cao hứng suốt cả một buổi sáng, cho tới khi Vương Giản lại mò tới





Lần này cô ta đã học khôn đổi một lọai nước hoa khác nhẹ nhàng hơn rồi, thế nhưng đối với người khứu giác cực nhạy như Lục Khải Văn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu





"Phiền cô tránh xa tôi ra một chút được không? Mùi hương trên người cô quá nồng, tôi ăn không nổi cơm!" Lục Khải Văn vô cùng mất kiên nhẫn nói, có một xúc động muốn bóp chết con ruồi phiền toái này ngay lập tức





"Thế nhưng tại sao Hạ Tiểu Hi có thể ngồi ở đây mà tôi lại không được!" Vương Giản oán hận rít lên





Ta nhếch lông mày lên nhìn mụ đàn bà điên này Tại sao ta chỉ ngồi ăn cơm thôi cũng trúng đạn???





"Vì cô ấy là Hạ Tiểu Hi, còn cô không là cái gì cả!" Lục Khải Văn bịt mũi khinh bỉ nói





Lần này Vương Giản thật sự là tức tới ói máu, che mặt khóc nức nở chạy đi





"Thật sự là bữa cơm nào có cô ta tôi cũng ăn không tiêu" Ta thở dài ngao ngán lắc đầu





Nghe ta nói vậy, ánh mắt của Lục Khải Văn đột ngột ám trầm, vừa lúc ta nhìn thấy





Ta chậc lưỡi một tiếng, thầm than trong lòng Vương Giản chỉ sợ ngày mai sẽ mãi mãi không thể nào tới trường được nữa rồi





Thực sự thì ta không hiểu vì sao mỗi khi cô ta bước qua người ta, ta đều ngửi thấy một mùi gì đó rất khó chịu phía sau cái mùi nước hoa nồng nặc kia





Chỉ sợ cô ta bị bệnh hôi nách đi





----





Like like like moah moah moah





Ta có môt lời khuyên là các nàng nên bật thông báo của app và nhớ luôn để ở chế độ có 3g hoặc wifi, vì như thế ta up chương nó sẽ thông báo ngay lập tức





Lịch up chương của ta rải đều cả ngày, nhằm duy trì bìa truyện trên mục mới cập nhật, cho nên các nàng nên mở thông báo để nhận chương sớm nhất





Về vấn đề like, như ta đã nói là khi hỏi biên tập, chị ấy bảo rằng app đã fix lỗi đó rồi, các nàng có thể cập nhật lại app phiên bản mới nhất, hoặc nếu k biết cập nhật thì xoá đi tải lại là oke





Nàng nào có gì muốn hỏi nữa thì cứ ib zalo ta 0932367432 nha





Cuối cùng là hãy like like like <3





Độc giả của ta tuy ít hơn bên ngôn lù tổng tài các kiểu nhưng luôn là những độc giả thông minh và sâu sắc lí trí nhất ^^


Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK