Một buổi sáng qua đi, sau khi nhìn đứa trẻ cuối cùng nằm xuống ngủ, ta cùng Lục Khải Văn mới xuống căng tin nhà trường ăn trưa
Đây là một nguyên tắc, sau khi học sinh ngủ hết giáo viên mới được ăn trưa
"Cô ăn gì để tôi đi lấy?" Lục Khải Văn sau khi nhét ta vào ghế thì cười nói
Ta suy nghĩ một chút, sau đó nói "Gì cũng được, lấy một phần giống anh đi"
Nụ cười trên môi Lục Khải Văn lại càng sâu thêm
Trong lúc ăn, ta cảm giác Lục Khải Văn cứ nhìn chăm chú vào ta thì bực dọc hỏi "Có chuyện gì sao? Sao anh thích nhìn tôi như vậy?"
"Chuyện gì là chuyện gì?" Lục Khải Văn nhét một miếng thịt vào miệng nhai nuốt, ánh mắt quỷ dị nhìn ta cười "Chỉ là cảm thấy cô rất dễ nhìn, cho nên muốn nhìn mà thôi Sao? Cô muôn dán lên người một cái tờ giấy ghi "Phi lễ, chớ nhìn!" sao?"
Lục Khải Văn ôm bụng cười
Ta thở phì phò trừng hắn, sau đó nhét vào miệng một miếng thịt, tưởng tượng như nó là Lục Khải Văn, ra sức cắn nuốt giày xéo
Lục Khải Văn nếu bỏ đi sự biến thái mà ta luôn nghi hoặc thì có thể coi là một mỹ thiếu niên, với khuôn mặt anh tuấn và nụ cười tươi rói, thậm chí trên má còn lấp ló hai lúm đồng tiền
Chỉ tiếc hoa hồng đầy gai, đẹp thế nào chạm vào cũng sẽ chảy máu
"Thầy Lục, hôm nay thầy có vẻ khá là cao hứng nha" Đột ngột tiếng nói kèm theo mùi nước hoa tanh nồng ập tới khiến ta nhíu mày
Một cô gái cầm theo khay thức ăn xuất hiện, ngồi tới bên cạnh Lục Khải Văn, ánh mắt chỉ kém mang theo hai hình quả tim thật lớn
"Vương Giản, đừng thử thách khứu giác của tôi nữa" Lục Khải Văn ghét bỏ nhăn mày, sắc mặt của Vương Giản phút chốc thành màu gan heo
"Em em cảm thấy mùi hương này rất tốt mà Nó tốn của em rất nhiều" Vương Giản ấp úng giải thích
Lục Khải Văn mất kiên nhẫn lắc đầu "Đối với người ngu ngốc như cô thì tất nhiên cô sẽ nghĩ càng có giá trị là càng cao quý Thế nhưng bình hoa có đẹp mà hoa nên trong xấu xí bất kham, thì cũng giống như người đẹp mà không có não"
Quả nhiên là lời nói đủ cay nghiệt, Vương Giản nhanh chóng oà khóc che mặt chạy đi, cơm cũng không cần ăn nữa
Lục Khải Văn ghét bỏ nhìn khay cơm, sau đó xê xịch nó qua một bên
Kể cả khay cơm cũng dính mùi nước hoa, thật là khủng khiếp
Ánh mắt Lục Khải Văn nhìn về phía ta, sau đó hắn cười nói "Vẫn là như cô Hạ là tốt nhất, không để bản thân nhiễm phải mùi hương nào khác vào cơ thể, rất sạch sẽ"
Ta nghe từ sạch sẽ kia bị hắn nói giống như thể cắn nuốt từng chữ, mồ hôi lạnh chảy vài giọt sau sống lưng
---
Che mặt ta hi vọng cắt ngắn thế này sẽ không khiến các nàng cảm thấy khó chịu
Like ở đâu, hãy vì ta mà bấm một cái, giúp ta có động lực nghen các nàng:( viết truyện suốt cả tuần mà chưa được đề cử lần nào ta đã đủ buồn rồi :((
---
Muốn đọc chương mới nhất, sớm hơn trên wattap? Tải ngay app mê đọc truyện tiểu thuyết!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn