Edit: Diệp Lưu Cát
Căn phòng yên tĩnh, không khí dần trở nên mờ ám, chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim của anh đập nhanh, đôi môi ngọt ngào như anh đào của cô sắp đến gần, cuối cùng Mộ Diễn Đình cũng lấy lại được tinh thần, trừng lớn mắt tránh khỏi nụ hôn.
Môi cô thuận thế dừng ở má anh, cảm giác mềm mại lướt qua da, khiến mọi tế bào trong cơ thể anh bắt đầu nóng lên.
Lúc này, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không thể diễn tả được, còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe cô "Oa" một tiếng gào khóc...
"Oa, chú không để cho cháu hôn..."
"..."
Cô vừa khóc, vừa lùi một bước, ngồi xổm xuống dưới sàn giống như đứa trẻ khóc đến đáng thương.
Mộ Diễn Đình thấy thế, hai bên thái dương như muốn nổ tung, lần sau, nhất định sẽ không để cô uống một giọt rượu.
"Oa, Mộ Diễn Đình, chú là người xấu, không để cho cháu hôn..."
"Ô..."
"Huhu, người xấu..."
"Chú là người xấu, là người xấu..."
Nhìn anh cơ thể hoàn mỹ đứng im như tượng, không để ý đến mình, Thần Ngàn Ấm càng không nhịn được khóc lớn, thậm chí mang cả tên anh ra mắng, mắng qua mắng lại vẫn chỉ có câu "Chú là người xấu" này.
Mộ Diễn Đình hết cách lắc đầu, đành phải kéo ống quần ngồi xổm trước mặt cô, trầm giọng nói:"Khóc sẽ rất xấu."
Dứt lời, tay phải giữ lấy cằm cô, đem khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nhẹ nhàng nâng lên.
Dưới ánh đèn, đôi mắt cô hồng như thỏ, trên khóe mắt vẫn đọng nước mắt, thoạt nhìn rất đáng thương...
Anh thở dài, đưa tay giúp cô lau nước mắt, động tác nhẹ nhàng chầm chậm mang theo ôn nhu, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng cưng chiều.
Thần Ngàn Ấm ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú này đã rất lâu được giữ ở trong tim, mơ hồ, tựa như nhớ rõ anh là người mãi mãi không thể thuộc về mình, mũi phút chốc cay cay, tiếp đó, nước mắt không thể kìm được liên tục rơi xuống.
"Như thế nào lại khóc?" Giọng anh nhẹ nhàng.
Cô chớp chớp mắt, nghẹn ngào:"Chú không để cho cháu hôn."
Mộ Diễn Đình:"..."
Như thế nào còn chưa quên?
"Hôn rồi, cháu sẽ đi ngủ?" Sau vài lần suy nghĩ, anh rốt cục cũng hỏi câu này, nhưng không biết rằng, giọng của mình đang trầm xuống, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Thần Ngàn Ấm không nghĩ tới anh sẽ đáp ứng, ánh mắt mê người đứng lên:"Chú cho cháu hôn?"
"Đúng." Anh gật đầu.
"Được." Cô nín khóc mỉm cười, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.
Thần Ngàn Ấm nhón chân hôn lên môi anh một cái, rồi trở về chỗ cũ, nụ hôn hời hợt, khiến anh còn chưa kịp cảm nhận.
Mộ Diễn Đình nheo mắt lại, không biết vì sao, lại có chút ý nghĩ chưa đủ.
Lúc này, cô đột nhiên "hì, hì" cười ra tiếng, bàn tay nhỏ để lên lồng ngực cường tráng của anh.
"Oa, trò này rất vui." Cô giống như phát hiện điều mới, hưng phấn đùa nghịch.
"Đừng đùa với lửa."
Mộ Diễn Đình trên mặt đen lại, giọng nói khàn khàn xen lẫn một khối nhẫn nhịn cực hạn.
Thần Ngàn Ấm chưa biết tâm tư hiện giờ của anh?
Anh càng ngăn cản, cô càng thích thú đùa nghịch, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng xoa xoa ngực anh, cảm thấy không đủ, còn dùng răng cắn lên.
Cô bé chết tiệt này...
Mộ Diễn Đình cả người cứng đờ, mạnh mẽ nắm lấy tay cô, dùng sức đem cả người cô ép vào tường.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com