Edit: Diệp Lưu Cát
Thần Ngàn Ấm biết rõ mục đích của Kiều Thư Vân, nên không chút động lòng nói:"Thật ngại, tôi cũng biết cơ hội rất ít, nhưng thực sự tôi không có đủ thời gian để đi làm."
"Thần tiểu thư, cô phải suy nghĩ kỹ chuyện này."
Giọng của Kiều Thư Vân lạnh đi.
Vẻ mặt Thần Ngàn Ấm nghiêm túc trả lời:"Tôi đã quyết định rồi."
"Được rồi, coi như tôi chưa gọi cuộc điện thoại này cho cô."
Lúc này, Kiều Thư Vân cũng không muốn giả vờ thân thiện nữa, hung dữ tắt máy.
Nghe tiếng điện thoại kêu lên "tút, tút", Thần Ngàn Ấm khẽ nhếch môi cười trừ.
Thần Ngàn Ấm chết tiệt, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô!
Kiều Thư Vân nắm chặt hai tay, dùng sức đập mạnh lên bàn làm việc, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Không được!
Cô không thể từ bỏ dễ dàng như vậy, nhất định phải làm cho người phụ nữ chết tiệt kia ngoan ngoãn đến cầu xin cô.
Im lặng một lát, đột nhiên ánh mắt Kiều Thư Vân sáng lên, trong lòng dâng lên cảm giác vui mừng, cô liền lấy điện thoại bấm số Tô Ngôn Phỉ.
Tô Ngôn Phỉ vừa xem tin tức, vừa mắng Thần Ngàn Ấm, đang lúc hăng say nhất thì Kiều Thư Vân gọi đến.
"Học trưởng, em vừa xem tin tức, chị không sao chứ?"
Giọng cô quan tâm hỏi.
Kiều Thư Vân hừ lạnh một tiếng:"Em nghĩ rằng chị không sao?"
Nói đến đây, cô đi thẳng vào vấn đề chính:"Ngôn Phỉ, chị muốn gặp bác của em, em có thể giúp chị không?"
"Chuyện này... Đương nhiên là có thể."
Tô Ngôn Phỉ ngập ngừng một chút, rất nhanh liền đồng ý, còn không quên hỏi thêm:"Chị muốn tìm bác có chuyện gì?"
"Đến lúc đấy em sẽ biết."
Kiều Thư Vân cắn môi, trong đầu xuất hiện một loạt các mưu kế.
___
Bệnh viện ở New York.
Âu Minh trực tiếp đẩy cửa phòng viện trưởng đi vào, phía sau còn dẫn theo một đoàn người hùng hổ, khiến Cơ Hi Nguyên đang ngủ lập tức ngồi bật dậy.
"Này, các người..."
Cơ Hi Nguyên hoảng hốt với chiếc kính, đang chuẩn bị chửi ầm lên thì nhận ra dáng người quen thuộc:"Âu Minh, sao lại là cậu! Đúng là thằng nhóc đáng ghét, dọa tôi sợ muốn chết."
"Bị dọa càng khỏe mạnh."
Vẻ mặt Âu Minh nghiêm túc nói.
Cơ Hi Nguyên nhịn không được trừng lớn mắt, lúc này, Mộ Diễn Đình tao nhã đi vào:"Đang giờ làm việc, viện trưởng lại lăn ra ngủ, xem ra, bệnh viện sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa."
Nghe được giọng nói trêu chọc của Mộ Diễn Đình, trong lòng Cơ Hi Nguyên còn đang tức giận, lập tức ra đón tiếp:"Em không biết sáng sớm anh lại tới đây, anh sẽ ở đây đến tối sao? Đình Đình, trái tim này dành cho anh, ông trời có thể làm chứng!"
Hắn nói xong, ra vẻ muốn khoác vai Mộ Diễn Đình, lại bị Âu Minh nhanh tay ngăn lại:"Cơ viện trưởng, giám đốc không thích người khác chạm vào."
"Hừ, tôi là người khác sao? Tôi là bác sĩ của anh ấy."
Cơ Hi Nguyên không phục phản bác.
"Vậy cũng không thể tùy tiện chạm vào."
Âu Minh nghiêm túc trả lời.
Cơ Hi Nguyên:"..."
"Đình Đình, trợ lý của anh khi dễ em."
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Diễn Đình hơi trầm xuống khi nghe thấy hai chữ "Đình Đình" lập lại:"Âu Minh, lần sau cậu ta còn gọi hai tiếng Đình Đình, cắt lưỡi cậu ta."
"Vâng."
Âu Minh không chút do dự tiếp nhận.
Cơ Hi Nguyên sờ sờ mũi, giả vờ buồn bực thở dài:"Được rồi, lần sau sẽ không gọi."
Hắn vừa nói, vừa đi vào toilet:"Em đi rửa mặt trước."
Năm phút sau, Cơ Hi Nguyên thần sắc vui vẻ đi ra, tóc chải cẩn thận, khuôn mặt đeo kính giống như một nam sinh trung học.
"Đình, chúng ta tới phòng thí nghiệm."
"Ừ."
Đọc nhanh tại Vietwriter.com