Edit: Diệp Lưu Cát
"Ông chủ, bây giờ tôi đi gọi cậu chủ?"
Cách đó không xa, bên trong chiếc Rolls Royce dài, quản gia Trần quay lại nhìn ghế sau, dè dặt hỏi Mộ Xuyến Hải.
Khuôn mặt Mộ Xuyến Hải trầm như mực:"Không cần, đi thôi."
"Vâng."
Quản gia Trần không dám nhiều lời, ngay lập tức bảo tài xế lái xe.
Biết cậu chủ có thói quen chạy sáng, nên từ sớm ông chủ đã đến tìm anh, nhưng lại không nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh vợ chồng son thể hiện tình cảm.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sự ấm áp của Mộ Diễn Đình, có lẽ ông chủ cũng vậy?
Kỳ thật, bỏ qua thân phận của Thần Ngàn Ấm sang một bên, thì hai người thoạt nhìn rất xứng đôi, chỉ tiếc, với tính cách của ông chủ, vạn khả năng cũng không đồng ý cho hai người ở chung, tiếp theo, sợ rằng còn chia rẽ họ...
Chuyện Mộ Xuyến Hải tới, đôi vợ chồng son không biết, vẫn vui vẻ như cũ.
Chạy xong một vòng, Mộ Diễn Đình đặt Thần Ngàn Ấm xuống, giục cô chạy ba vòng.
Thần Ngàn Ấm đành phải nghe lời, nhưng mà, mới được hai vòng, cô liền chạy không nổi, ngồi phịch xuống ghế băng gần đó.
"Đứng lên!"
"Không muốn, cháu rất mệt, phải nghỉ ngơi một chút."
Thần Ngàn Ấm không chịu chạy.
Mộ Diễn Đình trực tiếp hóa thân thành huấn luyện viên ác ma:"Cháu có thái độ bỏ vở nửa chừng như vậy, ngày mai không cần đi thi nữa."
Thần Ngàn Ấm tức giận phản bác:"Cháu chưa nói sẽ không chạy, chỉ nghỉ ngơi một chút, chú hung dữ như vậy làm gì? Hừ."
"Thật sự rất mệt?"
Giọng Mộ Diễn Đình lập tức dịu dàng.
"Chân đau."
Thần Ngàn Ấm thành thực nói, giây tiếp theo, thấy anh vén ống quần nửa ngồi trước mặt cô, giúp cô bóp bắp chân.
Cái này...
Trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp, nhận ra vừa rồi có chút nóng nảy, không khỏi nhỏ giọng nói:"Không cần bóp, cháu không sao."
Mộ Diễn Đình không để ý cô, tiếp tục giúp cô xoa bóp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Ngàn Ấm nhanh chóng trở nên ửng đỏ, đơn giản không ngăn cản được, chỉ có thể lặng lẽ nhìn anh.
Hai người đều không lên tiếng, không khí hết sức yên bình.
Hai phút sau, cuối cùng Mộ Diễn Đình buông cô ra:"Đi hai bước thử xem."
"Vâng."
Thần Ngàn Ấm rất nghe lời đứng lên, đi thử một đoạn ngắn, vẻ mặt lập tức vui vẻ:"Chú, hình như không còn đau nữa rồi, thật thần kì."
Cô cười rạng rỡ khiến tinh thần của Mộ Diễn Đình kích động, lúc này, lại không đành lòng bắt cô chạy, nên trầm giọng nói:"Trở về ăn bữa sáng."
"Hả?"
Thần Ngàn Ấm được yêu thương mà lo sợ:"Không cần chạy nữa sao ạ?"
"Ừ."
Anh gật đầu.
"Oa!"
Thần Ngàn Ấm vui vẻ reo lớn, cười hì hì nắm cánh tay anh, cùng nhau đi về phía biệt thự.
"Chú à..."
"Sao vậy?"
"Hay là chú nói với trường Đại học Bắc Kinh, hy vọng bọn họ hủy bỏ truyền thống chạy 5km mỗi ngày này đi, thực sự rất nhẫn tâm với sinh viên."
Cô thuận miệng nói đùa.
Mộ Diễn Đình mỉm cười, ghé sát tai cô nói:"Chẳng bằng chờ cháu thi đỗ, chú sẽ nói với nhà trường cháu mang thai, để cho cháu nghỉ sinh một năm được không?"
Thần Ngàn Ấm:"..."
Chán ghét, không có cách nói chuyện khác.
Tuy nhiên, nghe anh nói như vậy, trong lòng tại sao lại ngọt ngào thế này?
Hắc hắc.
________
A thị.
Bị Mộ gia từ hôn, Thần Tâm Ngữ không dám tìm Mộ Duệ Trạch và Mộ Diễn Đình gây chuyện, nên đã mang toàn bộ oán hận đặt lên người Thần Ngàn Ấm, thuê không ít thám tử đi tìm cô, ai ngờ, Thần Ngàn Ấm biến mất như không khí, tìm thế nào cũng không thấy tin tức.
Chết tiệt, rốt cuộc cô ta đi đâu?
Chẳng lẽ rời khỏi A thị?
Đang lúc Thần Tâm Ngữ tức giận không thôi, Tô Ngôn Phỉ liền gọi điện tới, nói cho cô một tin động trời...
"Tâm Ngữ, hóa ra Thần Ngàn Ấm đến Bắc Kinh, ngày mai còn sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh."
Đọc nhanh tại Vietwriter.com