Edit: Diệp Lưu Cát
Tô Ngôn Phỉ là khách quen của cửa hàng, nhân viên không dám tùy tiện làm mất lòng, nhưng nhìn Thần Ngàn Ấm trên người mặc toàn đồ đắt tiền, cũng do dự không muốn đuổi đi, vì thế đành nói:" Thật xin lỗi, tôi đi tìm quản lý một chút."
Dứt lời, nhân viên chạy nhanh vào trong.
Không đến một phút, quản lý vội vàng xuất hiện, theo sau là hai nhân viên.
Cô tươi cười nịnh nọt hỏi Tô Ngôn Phỉ:"Tô tiểu thư, có chuyện gì cần đến tôi vậy?"
Tô Ngôn Phỉ chỉ tay về phía Thần Ngàn Ấm, tức giận cắn môi:"Chuyện Thần gia, cô hẳn không biết? Người phụ nữ kia là con gái nuôi của Thần gia, nhưng đã bị đuổi đi. Các cô nhìn điệu bộ thấp hèn của cô ta, liệu đủ tiền để mua trang sức của cửa hàng nổi tiếng này sao? Nói đùa."
"Cái này..."
Quản lý liếc nhìn Thần Ngàn Ấm một cái, trong đầu suy nghĩ một chút, rất nhanh liền nói:"Tô tiểu thư yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào."
Nói xong, quản lý đi đến trước mặt Thần Ngàn Ấm, lạnh lùng lên tiếng:"Vị tiểu thư này, cửa hàng của chúng tôi chỉ phục vụ những khách vip và sang trọng, cô hẳn không thuộc hai loại này, mong cô rời đi cho."
Thần Ngàn Ấm cau mày, vừa định mở miệng, lại thấy Tô Ngôn Phỉ hung hăng đi tới, hai tay để trước ngực, vênh mặt nói:"Cô không nghe thấy sao? Nơi này không dành cho những người như cô. Mau cút."
"À..."
Thần Ngàn Ấm khẽ cắn môi, nhanh chóng rút trong túi ra chiếc thẻ, dịu dàng nói:"Nhìn xem đây là cái gì?"
Quản lý nhìn chăm chú chiếc thẻ, nhận ra đó là chiếc thẻ không giới hạn màu vàng đen, đột nhiên thái độ thay đổi 180 độ:"Thực xin lỗi, tiểu thư, là tôi có mắt như mù. Bên kia có rất nhiều kiểu mẫu mới, tôi dẫn cô đi xem được chứ?"
Thần Ngàn Ấm đứng một chỗ không di chuyển, nhưng Tô Ngôn Phỉ thì khác, hai chân run rẩy đứng không vững.
Phút chốc, Tô Ngôn Phỉ cướp chiếc thẻ từ tay Thần Ngàn Ấm, không dám tin nhìn nó vài lần, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Sao có thể?
Thần Ngàn Ấm lấy đâu ra chiếc thẻ này?
Không lẽ cô được người khác bao nuôi?
Nhất định là như vậy, nếu không, sao cô ta có được trang phục của An Kiệt thiết kế, còn đến cửa hàng trang sức đắt tiền này? Chưa hết còn có thêm thẻ không giới hạn...
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Ngôn Phỉ tốt hơn một chút, ánh mắt châm chọc nhìn Thần Ngàn Ấm:"Cô đúng là thấp hèn."
"Không bằng cô."
Thần Ngàn Ấm lạnh nhạt đáp lại, nhân cơ hội lấy thẻ trong tay Tô Ngôn Phỉ về.
Thẻ này nằm dưới quyền kiểm soát của Mộ Diễn Đình, cô chỉ lấy ra để đối phó với Tô Ngôn Phỉ. Tô Ngôn Phỉ quá xấu xa, khiến cô không ngờ được.
"Cô..."
Tô Ngôn Phỉ thẹn quá thành giận, phất tay muốn đánh Thần Ngàn Ấm, nhưng lại bị cô ngăn lại:"Lần trước, Tô cục trưởng về nhà, không nói với cô, không nên gây sự với tôi sao?"
"Cái gì?"
Tô Ngôn Phỉ trừng lớn mắt, giật mình nhớ tới, ba từng nói không được gây sự với Thần Ngàn Ấm. Nhưng cô không thể kiểm soát bản thân, tức giận nhìn về phía Thần Ngàn Ấm:"Không phải cô được lão già giàu có nào đó bao nuôi sao? Cô có quyền gì đe dọa tôi?"
"Bốp"
Thần Ngàn Ấm không thể nhịn được nữa, tát mạnh một cái, khiến Tô Ngôn Phỉ hai mắt đỏ rực.
Mộ Diễn Đình vừa vào cửa, liền nhìn thấy Thần Ngàn Ấm tát người khác, không khỏi sửng sốt. Sau vài giây, chợt thấy cô nâng khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cảnh báo:"Lần sao cô còn dám nói linh tinh, tôi sẽ xé miệng cô ra."
"Hừ, tôi cứ nói, cô làm gì được? Cô là người đàn bà hư hỏng, rách nát, hèn hạ, người đàn ông nào mù mới bao nuôi cô. Tôi mong cô cùng người đàn ông kia..."
Đọc nhanh tại Vietwriter.com