Edit: Diệp Lưu Cát
Thần Ngàn Ấm nhẹ nhàng bước đến bên cạnh anh, lúc này Mộ Diễn Đình mới để ý trên tay cô đang khéo léo bưng một chiếc đĩa thủy tinh, bên trong là dưa đỏ đã được cắt thành từng miếng nhỏ.
"Chú à, đây là dưa do dì Thẩm chọn, cháu ăn một miếng thấy rất ngọt nên mang lên cho chú một ít."
Cô cười tủm tỉm đặt chiếc đĩa lên bàn, thuận tay dùng dĩa xiên lấy một miếng đưa tới miệng anh:"Chú thử một chút đi."
"..."
Không nghĩ cô sẽ hành động như vậy, trong lòng Mộ Diễn Đình khẽ xao động, sửng sốt hơn một giây, mới đưa miếng dưa vào miệng.
Thực sự như lời cô nói, rất ngọt.
"Chú còn muốn không?"
Vẻ mặt của Thần Ngàn Ấm chờ mong hỏi, tinh thần thấp thỏm bất an.
Đây là lần đầu tiên cô đút hoa quả cho anh, cảm giác thật ngọt ngào nhưng có vẻ cô hơi lớn mật, dù sao nghĩ lại thì bọn họ là vợ chồng, thân mật một chút cũng không sao?
"Ừ."
Sau khi nếm thử vị ngọt, tất nhiên Mộ Diễn Đình sẽ không từ chối, cho nên anh không chút do dự liền gật đầu.
Thần Ngàn Ấm thấy thế, lập tức đặt một miếng lên miệng anh, anh rất phối hợp há miệng nuốt vào.
"Có phải rất ngọt hay không?"
"Rất ngọt."
"Vậy chú ăn nhiều một chút."
Cô không biết mệt liên tục đút cho anh, Mộ Diễn Đình thoải mái tiếp nhận một chút cũng không miễn cưỡng, tâm trạng khó chịu trong lòng anh sớm biến mất.
Những miếng dưa trong đĩa rất nhanh chỉ còn hai miếng, trong lòng Thần Ngàn Ấm chợt dâng lên cảm giác mất mác.
Ai, sớm biết vậy cô đã lấy chiếc đĩa lớn hơn, như vậy có thể ở chung với anh lâu một chút.
Cô còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên eo nhỏ bị anh ôm lấy, còn chưa kịp bình tĩnh cả người đã bị anh đặt trên đùi.
"Chú..."
Thần Ngàn Ấm theo bản năng muốn đứng dậy, sau đó lại nghe giọng nói trầm thấp của anh vang lên ở bên tai:"Ngoan, để chú ôm một chút."
Anh vừa nói vừa để cằm lên hõm vai cô, tư thế của hai người vô cùng thân mật.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thần Ngàn Ấm nhịn không được ửng đỏ, thân hình bé nhỏ không dám cử động, răng cắn chặt môi không biết nên nói gì.
Mộ Diễn Đình cũng không nói chuyện chỉ lẳng lặng ôm cô, động tác dịu dàng như một đứa trẻ.
Trong phòng không khí đặc biệt lãng mạn, giống như tỏa ra hương vị ngọt ngào.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, sau năm phút, cuối cùng Mộ Diễn Đình buông cô ra, đồng thời đứng lên.
"Cháu... cháu ra ngoài trước."
Xấu hổ khi phải đối mặt với anh, Thần Ngàn Ấm vội vàng cầm lấy đĩa thủy tinh, bối rối muốn chạy chốn.
Mộ Diễn Đình kéo tay cô:"Đừng vội, tóc rối rồi."
Dứt lời, anh đưa tay vuốt lại tóc cho cô.
Tâm trạng Thần Ngàn Ấm hỗn loạn, không tự nhiên nói "Cảm ơn."
Khuôn mặt trái xoan của cô luôn toát lên vẻ trong sáng, dịu dàng, ánh mắt long lanh thẹn thùng xinh đẹp hơn người, lúc này, anh có thể nhìn thấy rõ trong mắt cô toàn bộ là hình bóng của anh.
Anh nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của Thần Ngàn Ấm, cuối cùng tầm mắt dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô, trong nháy mắt muốn tiến lại gần hôn nhưng nhớ tới lời của Cơ Hi Nguyên, đành phải nhịn xuống.
Thôi được, còn nhiều thời gian.
"Cô bé, chú phải ra ngoài một chút, tối nay không thể cùng cháu ăn cơm."
Suy nghĩ một chút, anh vẫn là quyết định đi vào vấn đề chính.
Đôi mắt của Thần Ngàn Ấm nhanh chóng xuất hiện cô đơn, nhưng cô cũng thể hiện ra bên ngoài, mỉm cười hỏi:"Khi nào chú trở về?"
Trên thực tế Thần Ngàn Ấm hiểu rõ, dù hai người đã kết hôn nhưng cô cũng không nghĩ rằng anh sẽ luôn sống với cô. Rốt cục nhà chính của anh không phải ở đây.
Mộ Diễn Đình không đoán được suy nghĩ của cô, hơi gật đầu nói:"Sẽ về muộn một chút."
Thần Ngàn Ấm nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên nở nụ cười vui vẻ:"Vậy cháu sẽ chờ cửa."
"Được."
Mộ Diễn Đình nhìn cô, sắc mặt sủng nịnh mỉm cười.
Có người đợi cửa, cảm giác thực sự rất tốt, sau này anh có chút hy vọng sẽ ở cùng cô mỗi ngày.
_____
Nửa tiếng sau, Mộ Diễn Đình lái ô tô trở về nhà chính.
Trong nhà, người hầu nhìn thấy anh, lập tức lễ phép báo cáo:"Thiếu gia đã trở về. Ông chủ, vợ chồng đại tiểu thư còn có thiếu gia Duệ Trạch đang chờ cậu ở phòng ăn."
"Ừ."
Mộ Diễn Đình lạnh lùng lên tiếng, bước vào nhà.
Con gái thứ hai và thứ ba của Mộ gia đều đã kết hôn và chuyển ra ngoài sống, chỉ có Mộ Khiếm Hoa ở lại thường xuyên trò chuyện cùng Mộ Xuyến Hải.
Về phần Mộ Diễn Đình, sau khi 18 tuổi, anh hiếm khi sống ở đây, chỉ thỉnh thoảng trở về một lần.
Phòng ăn.
Mộ Xuyến Hải ngồi ở ghế chính đầu tiên, vị trí bên phải trống, tất nhiên là dành cho Mộ Diễn Đình, cạnh ghế trống là Mộ Duệ Trạch, bên trái là hai vợ chồng Mộ Khiếm Hoa và Từ Vận Trung.
Trên bàn đã bày đầy đủ các món ăn, nhưng không ai dám động đũa, vẻ mặt khác nhau chờ Mộ Diễn Đình đến.
Chờ đợi, Mộ Khiếm Hoa bực mình, nhịn không được phàn nàn:"Ba, rốt cuộc Diễn Đình có trở về hay không? Chúng ta đã đợi hơn một giờ, đồ ăn đều nguội rồi, em ấy không đến, con sẽ ăn trước."
"..."
Khuôn mặt Mộ Xuyến Hải xám xịt không lên tiếng.
Từ Vận Trung để ý sắc mặt của Mộ Xuyến Hải, sợ ba mất hứng vội vàng vỗ cánh tay Mộ Khiếm Hoa, ý bảo bà yên phận một chút.
Lúc này, tiếng bước chân điềm tĩnh đi tới, bốn người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, thấy thân hình cao lớn của Mộ Diễn Đình xuất hiện.
"Chú..."
Mộ Duệ Trạch lập tức đứng lên chào hỏi, giọng nói lễ phép.
"Ừ."
Mộ Diễn Đình đáp nhẹ một tiếng, sau đó đi đến vị trí quen thuộc:"Ba, chị, anh rể."
Vùa ngồi, anh liền nghe Mộ Khiếm Hoa chỉ trích:"Em cũng thật đúng giờ, để cả nhà chờ hơn một tiếng đồng hồ."
"Được rồi, bớt tranh cãi. Mau ăn cơm."
Đúng lúc Mộ Xuyến Hải ngăn bà lại.
Ở Mộ gia, Mộ Xuyến Hải là người có địa vị cao nhất, cho nên ông vừa nói một câu, Mộ Khiếm Hoa tức giận thế nào cũng không dám làm ầm ĩ việc này.
Tất nhiên, bà không có ý định bỏ qua cho Mộ Diễn Đình dễ dàng như vậy, nên rất nhanh nói:"Lúc trước, ba để chuyện kết hôn của Duệ Trạch và Ngàn Ấm cho em giải quyết, chị không nghĩ em nhất thời sơ suất, dẫn đến đối tượng kết hôn của Duệ Trạch trở thành Thần Tâm Ngữ. Chị đã nói chuyện với ba, chuyện này em phải tự giải quyết."
"Giải quyết như thế nào?"
Mộ Diễn Đình đặt bát cơm trên tay xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà.
Mộ Khiếm Hoa nâng cằm:"Tất nhiên là nghĩ cách để Thần gia đổi Thần Tâm Ngữ thành Thần Ngàn Ấm, theo thỏa thuận ban đầu, cô dâu vốn là Thần Ngàn Ấm."
"Đúng vậy, Diễn Đình, anh và chị đều muốn nhận Ngàn Ấm làm con dâu, lúc trước là do Duệ Trạch hồ đồ mới đến Thần gia xin cưới Thần Tâm Ngữ. Chúng ta không thể để thằng bé sai lại càng sai."
Từ Vận Trung nói thêm.
"Đúng vậy, chú. Cháu nghĩ kĩ rồi, người cháu muốn cưới là Ngàn Ấm, mong chú giúp đỡ."
Giọng Mộ Duệ Trạch thành khẩn nói.
"Ồ!"
Mộ Diễn Đình nhếch môi cười lạnh, miệng cười nhưng đáy mắt không phải cười:"Thần Ngàn Ấm là hàng hóa? Các người muốn liền nhận, không muốn liền vứt đi sao?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com