Edit: Diệp Lưu Cát
Giữa trưa, trường học phát cơm, các thí sinh tập trung ở căn tin để nhận phần của mình.
Khi Thần Ngàn Ấm tới nơi nhận cơm đã thấy mọi người xếp hàng dài.
Cô tự giác đứng xuống cuối, vừa xếp hàng vừa mở weibo, liền thấy tin nhắn của Mộ Diễn Đình gửi đến: 【Thi thế nào? 】
Trong lòng Thần Ngàn Ấm vô cùng ngọt ngào, lập tức mỉm cười trả lời: 【Không tệ, ít nhất được 90 điểm, chú mau khen ngợi cháu đi. 】
Lúc này, trong phòng họp cùng các giám đốc điều hành, Mộ Diễn Đình nhìn vào điện thoại di động, khóe môi vô thức nở nụ cười, những ngón tay thon dài bấm điện thoại và gửi đi: 【 Khen ngợi cháu 】
"..."
Nhìn tin nhắn của anh, Thần Ngàn Ấm không nói nên lời, trong lòng cô tràn đầy vui vẻ chờ đợi lời khen của anh, kết quả nhận lại là câu nói thẳng thắn như vậy.
Ai, may mắn anh đã lấy vợ, nếu không với cách nói chuyện tiết kiệm này, nhất định sẽ cô đơn tới già...
"Bạn học, cơm của bạn mau cầm lấy."
Giọng nói của người phát cơm vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Thần Ngàn Ấm, phía sau còn rất nhiều người, cô không dám chậm trễ, nhanh chóng cất điện thoại vào túi, vội vàng nhận lấy hộp cơm rồi rời đi, căn bản cô không có để ý tới ánh mắt chợt lóe lên gian trá của người kia.
Buổi chiều, cuộc thi bắt đầu như dự kiến.
Thần Ngàn Ấm báo danh dự thi chuyên ngành thiết kế, nội dung bài thi là vẽ tranh, theo quy định, trong ba giờ phải vẽ 10 bức tranh, càng về mặt sau càng khó.
Kỹ năng vẽ tranh của cô rất tốt, không tới 1 giờ, liền vẽ xong 5 bức, nhưng đang lúc cô chuẩn bị vẽ bức tranh thứ sáu thì đột nhiên cơn bụng đau kéo tới, dạ dày co thắt khiến cô lập tức nhăn nhó.
Cô dùng tay trái che bụng, hít thở sâu một chút, chịu đau tiếp tục làm bài thi, cũng không chờ thêm mười giây, trán bắt đầu đổ mồ hôi, hai tay run rẩy không kiểm soát được.
Bụng kêu ùng ục, cô khó chịu rên rỉ một tiếng, nhận ra đây là bị tiêu chảy.
Làm sao bây giờ?
Cuộc thi quy định không được nghỉ giữa chừng, trong giờ phút quan trọng này nếu cô chạy tới wc, đồng nghĩa với việc cô từ bỏ bài thi, như vậy cơ hội vào Đại học Bắc Kinh sẽ tuột mất.
Không được, cô không thể từ bỏ.
Kiên trì, kiên trì một chút....
Thần Ngàn Ấm khẽ cắn môi, cố gắng cầm bút, đáng tiếc, bình thường đau bụng cô có thể chịu được, nhưng tiêu chảy muốn nhịn lại cũng không được. Vì thế, sau vài phút vật lộn, cô vẫn là bị cơn đau bụng bất ngờ này đánh bại, sắc mặt trắng bệch chạy ra khỏi phòng thi.
Sau khi chạy vào wc bốn, năm lần, cô cũng khỏi, thân hình bé nhỏ dựa vào ghế băng dài trên sân trường, mắt nhìn về phía phòng thi, tâm trạng tồi tệ tới cực điểm.
Thất bại, cô thất bại rồi!
Cô đã cực khổ chuẩn bị cho kỳ thi, vốn nghĩ nắm chắc phần thắng trong tay, lại thất bại tại thời điểm quan trọng nhất. Nếu anh biết, chắc chắn sẽ thất vọng về cô lắm?
Cô làm thế nào để nói với anh đây?
Nghĩ tới điều này, mũi Thần Ngàn Ấm đau xót, cắn chặt cánh môi, mặc ý để răng cắn chảy máu, rất đau, cũng không bằng một nửa tổn thương trong lòng cô...
Cô ngồi ngây ngốc ở đó 2 tiếng, mãi đến khi cuộc thi công bố kết quả, cô mới đứng lên
Danh sách phỏng vấn, thực sự không có tên cô, lúc này đây cô thất bại thảm hại.
_____
Sắc mặt của Thần Ngàn Ấm thất thần ra khỏi cổng trường, liền nhận được điện thoại của Âu Bạch:"Tiểu thư, tôi ở bên trái cổng đợi cô."
"Ừ."
Thần Ngàn Ấm chậm rãi nhìn về phía bên trái, thấy chiếc Rolls-Royce quen thuộc.
Cô chỉnh lại tâm trạng một chút, sau đó giống như không có gì, mở cửa ngồi vào ghế sau xe.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com