Edit: Diệp Lưu Cát
Phòng thí nghiệm của Cơ Hi Nguyên nằm ngay bên cạnh, chỉ cách hai bước.
Cánh cửa sử dụng hệ thống nhận diện khuôn mặt, Cơ Hi Nguyên chỉ đứng lại, "tinh" một tiếng cửa liền tự động mở ra.
Mộ Diễn Đình đi theo sau, để lại Âu Minh và vệ sĩ ở ngoài.
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy tất cả các thiết bị đứng đầu thế giới, đủ các loại, tất nhiên, gần như mọi thứ đều là do Mộ Diễn Đình tài trợ cho Cơ Hi Nguyên.
Cơ Hi Nguyên lấy từ trong ngăn kéo hai chiếc áo vô trùng, một chiếc của hắn, một chiếc của Mộ Diễn Đình.
Hai người nhanh chóng mặc áo, rồi bước vào phòng bí mật trong cùng.
Đây chính là nơi Mộ Diễn Đình điều trị bệnh.
Trên thực tế, Mộ Diễn Đình không bị bệnh, mà bị trúng độc, ngay từ khi ở trong bụng mẹ anh đã bị nhiễm một loại chất độc, cho đến năm 18 tuổi chất độc này mới phát tác. Nhờ có ba của Cơ Hi Nguyên, Cơ Tư Lí tay nghề cao siêu cứu nên anh mới có thể tiếp tục sống.
Lúc ấy Cơ Tư Lí là một bác sĩ bình thường, bởi vì cứu Mộ Diễn Đình mà được Mộ Xuyến Hải coi trọng, không chỉ giúp ông trở thành viện trưởng bệnh viện mà còn để ông làm bác sĩ riêng của Mộ Diễn Đình.
Cơ Hi Nguyên và Mộ Diễn Đình gần bằng tuổi nhau, hai người lớn lên cùng nhau nên tình cảm rất tốt, giống như hai anh em ruột vậy. Vì sau này tiếp quản sự nghiệp của ba, nên Cơ Hi Nguyên phải chịu trách nhiệm giải độc cho Mộ Diễn Đình.
"Anh ngồi bên kia, em sẽ giúp anh kiểm tra máu."
Cơ Hi Nguyên chỉ chiếc ghế nhỏ trước bàn thí nghiệm, ý bảo Mộ Diễn Đình ngồi xuống, lúc này vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, khác xa khi vừa ngủ dậy.
So với sự lạnh lùng của Mộ Diễn Đình, thì Cơ Hi Nguyên là người rất hướng ngoại, khi đeo kính hắn là một người đàn ông lịch lãm, nhưng bỏ kính ra khuôn mặt lại giống như một thảm họa.
Mộ Diễn Đình không nói gì ngồi xuống, còn rất phối hợp đặt tay trái lên bàn để hắn lấy máu.
Cơ Hi Nguyên động tác thành thạo lấy hai mẫu máu bỏ vào lọ, sau đó giận dữ nói với Mộ Diễn Đình:"Sao lâu như vậy mới đến kiểm tra? Nếu hôm qua em không gọi điện nhắc, anh có phải sẽ quên trên người mình có độc rồi hay không?"
Mộ Diễn Đình lạnh nhạt giải thích:"Gần đây rất bận."
"Bận?"
Không hài lòng với câu trả lời của anh, Cơ Hi Nguyên bắt đầu giảng đạo:"Bận đến quên cả tính mạng? Bình thường độc sau ba tháng sẽ phát tác một lần, thậm chí có lúc còn chưa tới ba tháng, từ lần trước đến giờ đã là 100 ngày, anh như thế nào một chút lo lắng cũng không có?"
Mộ Diễn Đình nhíu mày:"Lâu như vậy?"
"Tất nhiên!"
Cơ Hi Nguyên lườm anh một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lẩm bẩm:"Kỳ lạ, 100 ngày, tại sao độc không phát tác? Chưa bao giờ xảy ra chuyện này! Anh gần đây làm cái gì?"
Hắn nhịn không được truy hỏi.
"..."
Mộ Diễn Đình không nói gì.
Anh có thể làm cái gì?
Không phải là ngủ cùng vợ anh sao?
Trong đầu Mộ Diễn Đình hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Thần Ngàn Ấm, đáy mắt sâu chợt lóe lên vài tia dịu dàng.
Cơ Hi Nguyên chăm chú nhìn anh, thấy anh không trả lời, cả người như đang bay bổng, ánh mắt hắn thăm dò hỏi:"Anh không phải có bạn gái chứ?"
Mộ Diễn Đình đưa mắt nhìn, ngay lập tức phủ nhận:"Không có"
"Thực sự không có?"
Giọng nói Cơ Hi Nguyên có chút nghi ngờ.
Sắc mặt Mộ Diễn Đình không thay đổi:"Ừ."
"Vậy thì tốt."
Cơ Hi Nguyên thở phào một hơi, tiếp theo nói:"Gần đây, em mới nghiên cứu được một loại thuốc có thể giúp độc trong người anh giảm đi rất nhiều. Nhưng trong lúc uống thuốc, anh không được chạm vào phụ nữ, nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Đọc nhanh tại Vietwriter.com