Edit: Diệp Lưu Cát
Anh làm sao có thể nói ra nụ hôn đầu của mình dành cho cô?
Đương nhiên, Thần Ngàn Ấm không chịu thua, thật vất vả mới có cơ hội tìm hiểu bí mật của anh, đánh chết vẫn phải kiên trì.
Cô nhanh chóng bám lấy cánh tay anh, vừa kéo vừa làm nũng phản đối:"Không được ngủ! Chú không thể chơi xấu như vậy, cho cháu biết câu trả lời đi."
Mộ Diễn Đình từ từ nhắm hai mắt lại mặc kệ cô lôi kéo vẫn không chút nhúc nhích.
Thần Ngàn Ấm lôi qua lôi lại đều không có tác dụng, chớp mắt vài cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên, cô trực tiếp cúi đầu hung hăng cắn vào tay anh.
"Đau..."
Cô dùng sức không lớn, nhưng răng nanh sắc bén cũng đủ khiến Mộ Diễn Đình đau, anh nhịn không được kêu ra tiếng.
Cuối cùng, anh mở mắt liền thấy cô ngồi bên cạnh, không biết lỗi còn nhìn anh cười vui vẻ, tròng mắt sâu của anh hơi nhíu lại, xẹt qua vài tia nguy hiểm.
Lúc này, Thần Ngàn Ấm mới ý thức được chính mình sắp gặp rắc rối, có chút chột dạ muốn chạy trốn, ai ngờ, cô chưa kịp chạy đã bị Mộ Diễn Đình xoay người bắt lại đặt xuống giường.
"Cắn chú sao?"
Anh liếc cô, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo một đường cong tinh xảo.
Thần Ngàn Ấm vội vàng xin lỗi:"Cháu không dám nữa, chú thả cháu ra."
"Còn muốn chơi tiếp không?"
Giọng anh nhẹ nhàng vang lên, hơi thở nóng rực phả vào tai khiến khuôn mặt của cô ửng đỏ.
"Không... không chơi, đi ngủ haha..."
Thần Ngàn Ấm gượng cười hai tiếng, hồi hộp đến miệng cũng run rẩy.
"Tốt."
Mộ Diễn Đình trầm giọng trả lời.
Tốt?
Như vậy là xong?
Thần Ngàn Ấm cảm thấy vui vẻ, nhìn anh từ trên người cô nằm xuống bên cạnh, bá đạo ôm cô vào lòng:"Ngủ ngon."
Dứt lời, anh hôn lên trán cô một cái, lại khiến Thần Ngàn Ấm sợ hãi.
Ở trong ngực anh, cô không biết đã nháy mắt bao lâu mới dần lấy lại được tinh thần.
Trời ạ, anh không suy nghĩ liền ôm cô ngủ như vậy sao?
Anh ngủ được, nhưng cô thì không, thực sự cô không thể kiểm soát được những suy nghĩ kỳ lạ của anh...
"Chú à."
Cô thăm dò gọi tên anh một tiếng, anh không phản ứng.
Thần Ngàn Ấm cắn môi, nhẹ nhàng nằm dịch ra, định trở về vị trí cũ.
Nhưng mà, cô mới dịch sang được hai lần, eo nhỏ đã bị anh ôm lại, giọng khàn khàn xe lẫn ẩn nhẫn:"Đừng lộn xộn."
"Cháu..."
"Xem ra cháu không mệt? Vậy chúng ta vận động một chút trước khi ngủ.
Mộ Diễn Đình mở mắt, ánh mắt đen dần bị dục vọng che mờ.
Thần Ngàn Ấm hơi sửng sốt, không hiểu ý nói của anh, hỏi lại:"Vận động?"
Mộ Diễn Đình chăm chú nhìn cô, đáy mắt xẹt qua vài tia trêu ghẹo:"Một nam một nữ, nửa đêm nằm trên giường có thể làm gì?"
Ầm!
Khuôn mặt xinh đẹp của Thần Ngàn Ấm bừng đỏ, hận không thể cắn chiếc lưỡi ngốc của mình.
Cô xấu hổ nhắm mắt lại, trong lòng có chút mong đợi, nhưng Mộ Diễn Đình không trêu chọc cô nữa, đơn giản ôm lấy cô và không làm gì cả.
Thần Ngàn Ấm:"..."
Trong lòng ôm một cô gái xinh đẹp, thế nhưng anh lại không có phản ứng? Là anh kìm nén hay cô không có sức quyến rũ? Chắc chắn là cái thứ hai?
Oa, thật sự đau lòng!
Dù sao, có thể được anh ôm ngủ cũng là điều hạnh phúc rồi, hiện tại cứ như vậy đi, về sau sẽ cố gắng...
Nghĩ như vậy, trong lòng Thần Ngàn Ấm thoải mái hơn nhiều, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Nghe tiếng hít thở dần đều của cô, Mộ Diễn Đình nhẹ nhàng rời giường đi vào phòng tắm dội nước lạnh.
Rõ ràng không thể đụng vào, tại sao còn ôm cô, bây giờ phải kìm nén tảng đá lớn.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com