Edit: Diệp Lưu Cát
Mộ Khiếm Hoa lên xe, thắt dây an toàn, lấy điện thoại gọi cho Mộ Duệ Trạch.
Mộ Duệ Trạch lúc này đang lái xe đến nhà Thần gia, dự định sẽ cùng Thần Tâm Ngữ đi hẹn hò, đột nhiên thấy mẹ gọi, hắn vội vàng nhấn trả lời:"Mẹ, tìm con có chuyện gì?"
"Không nhanh trở về Bắc Kinh cho mẹ, còn ở A thị làm cái gì?" Mộ Khiếm Hoa tức giận hỏi.
Mộ Duệ Trạch mỉm cười:"Đi hẹn hò cùng con dâu tương lai của mẹ, không phải con đã nói trước rồi sao. Con sẽ ở A thị một thời gian."
Nghe con trai nói như vậy, Mộ Khiếm Hoa giận không thể đến đánh cho hắn một trận:" Làm thế nào tôi lại sinh ra một đứa con trai bất hiếu như vậy? Trước khi đến A thị, mẹ đã dặn dò con rất kỹ, nhất định phải dỗ dành Thần Ngàn Ấm, để cho con bé thay đổi ý định, đồng ý gả cho con. Con như nào lại làm ngược lại, đến Thần gia đòi cưới Thần Tâm Ngữ. Con... con nghĩ muốn mẹ tức chết có phải hay không?
Mộ Khiếm Hoa khẽ cắn môi, cố gắng nén giận.
Nếu sớm biết rằng kết quả như vậy, Mộ Khiếm Hoa tuyệt đối không để con trai mình đi!
Không ngờ mẹ phản ứng kịch liệt như vậy, Mộ Duệ Trạch nhíu mày đôi mắt lóe lên một chút bối rối:"Mẹ, tại sao muốn con cưới Ngàn Ấm? Con không nghĩ mẹ thích cô ấy."
"Ai nói mẹ không thích con bé? Thích nhất định phải biểu hiện ra bên ngoài sao?"
Mộ Khiếm Hoa hung hăng phản bác, không đợi Mộ Duệ Trạch mở miệng, tiếp tục nói:"Mẹ nói cho con biết, nhân lúc hai nhà còn chưa đem lễ đính hôn tuyên bố ra ngoài, con nhanh chóng theo đuổi Ngàn Ấm, đưa con bé trở về. Về phần Thần gia, con không cần lo lắng, mẹ sẽ nghĩ cách cho chú con ra mặt."
Để Duệ Trạch bỏ Thần Tâm Ngữ, chắc chắn hắn sẽ bị Thần gia ghi hận, nếu Mộ Diễn Đình ra mặt, như vậy, người đắc tội với Thần gia là anh chứ không phải bọn họ. Tuy quyền thế của Mộ gia mạnh mẽ, đắc tội với Thần gia cũng không sao, nhưng như thế sẽ khiến Mộ Diễn Đình có thêm nhiều kẻ thù, điểm này mà nói đối với Mộ Thiến Hoa là một chuyện tốt.
Trong lòng tính toán mọi chuyện thuận lợi, ai ngờ, Mộ Duệ Trạch lên tiếng phản đối:"Mẹ, con sẽ không cưới Ngàn Ấm, Tâm Ngữ mới là tiểu thư của Thần gia."
Mặc dù hắn rất thích Thần Ngàn Ấm, nhưng với thân phận của cô bây giờ, tình yêu này quá xa.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn bị so sánh với Mộ Diễn Đình, bị anh áp chế, hắn không cam lòng.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn giấu sự ghen tị. Mặt ngoài tỏ vẻ ôn nhu không để ý, nhưng bên trong lại tính toán rất kĩ, tham vọng muốn thay thế Mộ Diễn Đình, trở thành người đứng đầu Mộ gia trong tương lai.
Đương nhiên, điều này, hắn không giấu diếm mẹ mình, dù sao, Mộ Khiếm Hoa cũng là người dạy hắn như vậy.
Mộ Khiếm Hoa đưa tay xoa huyệt thái dương không có cách nào, lên tiếng:"Thần Tâm Ngữ tuy là tiểu thư của Thần gia, nhưng lớn lên cuộc sống khó khăn, với Ngàn Ấm sẽ không giống nhau, con bé từ nhỏ đã được giáo dục tốt nhất, bộ dạng xinh đẹp còn giỏi giang hơn người. Duệ Trạch, nghe lời mẹ, theo đuổi Ngàn Ấm, con bé đối với con sẽ giúp đỡ được rất nhiều, chắc chắn Thần Tâm Ngữ kém xa."
Mộ Duệ Trạch mím môi, ước chừng qua vài giây, mới nói:"Mẹ, việc của con để con tự lo."
Không nghĩ tới con trai mình cố chấp nói như vậy, Mộ Khiếm Hoa nhịn không được quát lớn:"Con... Con dám cưới Thần Tâm Ngữ thử xem."
"Mẹ..."
"Nghe mẹ. Trong chuyện này, Thần Ngàn Ấm mới có thể giúp con được một tay. Có một số việc, mẹ không tiện nói, nhưng tin mẹ, tuyệt đối sẽ không làm hại đến con."
Vì thuyết phục hắn, Mộ Khiếm Hoa đem tức giận nhịn xuống.
Lời nói vừa nói ra, đã kích thích sự tò mò của Mộ Duệ Trạch:"Điều gì không tiện để nói với con?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com