Edit: Diệp Lưu Cát
Thực sự cách giải quyết là có, mà không cần vay mượn ai, vì cô có một số tiền lớn trong tài khoản, nhưng tài khoản đó có người theo dõi, một khi sử dụng nó, chắc chắn sẽ bị lộ chỗ ở, ngộ nhỡ những người đó truy tìm, cô sợ...
Không được không được, cô không thể mạo hiểm.
Hay là từ bỏ trường đại học C?
Dù sao, chuyên ngành cô đang học bây giờ không phải là thứ cô thích, vậy tại sao lại lãng phí tiền? Về bằng tốt nghiệp đại học, nếu cô vào một trường công lập như một sinh viên chuyển trường, không phải có thể sao?
Trình độ giáo dục của trường đại học Z cũng rất tốt. Vào cuối tháng 8 hàng năm, các trường cao đẳng và đại học lớn sẽ lên kế hoạch tuyển sinh cho sinh viên năm hai, chỉ cần vượt qua kỳ thi, sẽ trở thành sinh viên chuyển trường của trường đó.
Trời ạ, cô thật sự là quá ngu ngốc, vừa mới cùng chủ nhiệm Dương nói chuyện, tại sao không nhớ tới điều này chứ?
Thần Ngàn Ấm vỗ vỗ đầu, lập tức tìm hiểu thông tin tuyển sinh của các trường đại học công lập.
Xem xét một lượt, cuối cùng Thần Ngàn Ấm chọn ba trường, nguyện vọng một của cô là Đại học Bắc Kinh.
Ở Bắc Kinh, trường đại học Z là một trong những trường tốt nhất. Với trình độ của cô năm đó, dễ dàng có thể vào trường đại học này, đáng tiếc bị Tô Ngọc Liên ngăn cản. Hai năm trôi qua, cô vẫn luôn nuối tiếc chuyện này, lại không nghĩ rằng, còn có cơ hội đăng ký học tiếp.
Hơn nữa, nếu cô được nhận vào Đại học Bắc Kinh, cô sẽ được gặp Mộ Diễn Đình nhiều hơn, dù sao Bắc Kinh cũng mới là nơi ở chính của anh.
Quyết định như vậy đi, đăng ký Đại học Bắc Kinh, cùng anh ở một chỗ.
Nghĩ đến điều này, tròng mắt Thần Ngàn Ấm đột nhiên sáng lên, cả người tràn đầy sức sống.
Kết thúc đăng ký tuyển sinh trên mạng, Thần Ngàn Ấm liền nhận được điện thoại của Âu Bạch.
"Ngàn Ấm tiểu thư"
Giọng nói của Âu Bạch có chút phấn khích.
Tâm trạng của Thần Ngàn Ấm cũng rất tốt, mỉm cười hỏi:"Xin chào, Âu Bạch. Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Giám đốc bảo tôi đến đón cô đi ăn."
Âu Bạch vui vẻ trả lời, rất nhanh lại nói:"Khi nào cô chuẩn bị xong hãy xuống dưới, tôi đợi ở trước cổng."
Vừa nghe Mộ Diễn Đình trở về, giọng Thần Ngàn Ấm vô thức cao lên:"Cái gì? Anh nói chú? Chú đã về rồi sao?"
"Vâng. Giám đốc vừa xuống máy bay liền gọi điện bảo tôi đến đón cô."
"Được được, vậy anh chờ tôi một chút."
"Không thành vấn đề."
Tắt điện thoại, Thần Ngàn Ấm một phút cũng không dám trì hoãn, vội vàng chạy về phòng thay quần áo.
Một tuần không gặp, mặc dù có chút giận dỗi anh không liên lạc, nhưng trong lòng cô lúc nào cũng nhớ anh, rất nhớ,...
Thời gian rất ít, nhưng vì gặp Mộ Diễn Đình, Thần Ngàn Ấm vẫn là tỉ mỉ chọn một chiếc váy xinh đẹp mặc vào, tóc được buộc cao, thoạt nhìn rất đáng yêu.
"Tiểu thư..."
"Xin lỗi để anh chờ lâu."
Thần Ngàn Ấm thở hổn hển nói.
"Không có việc gì, cô lên xe đi."
Âu Bạch vừa nói, vừa mở cửa xe.
Thần Ngàn Ấm nhanh chóng lên xe.
Thắt dây an toàn xong, cô không nhịn được quay sang hỏi Âu Bạch:"Đến nhà hàng nào vậy?"
Âu Bạch khởi động chân ga:"Âu Minh chỉ gửi cho tôi địa điểm mà không ghi tên nhà hàng. Dù sao đến đó rồi sẽ biết, cô đừng lo lắng."
Thần Ngàn Ấm liếc nhìn hắn một cái:"Tôi không có lo lắng, chỉ là thuận miệng hỏi thôi."
Cô nói xong, liền nhắm mắt nghỉ ngơi, cả buổi chiều ngồi trước màn hình máy tính, cảm giác mắt như mờ dần.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com