Thần Ngàn Ấm nhận lấy cười tủm tỉm.
"Không cần khách sáo, cô uống nước đi."
Dì Thẩm lại đưa cho cô một chai nước khoáng.
Thần Ngàn Ấm không ngừng nói cám ơn lần nữa, cô mở nắp chai uống liên tục vài ngụm:"Trong nháy mắt đã sống lại."
"Haha."
Lời nói của cô khiến dì Thẩm cười đùa:"Thiếu phu nhân thật đáng yêu, cùng thiếu gia rất xứng đôi."
"Ách..."
Thần Ngàn Ấm bị trêu chọc có chút ngượng ngùng.
Đột nhiên, cô phát hiện, bất luận dì Lí ở A thị, hay dì Thẩm ở bên này đều rất xem trọng cô và Mộ Diễn Đình. Chẳng lẽ các dì cho rằng cô thực sự xuất sắc để ở bên cạnh anh? Hay chỉ cần là phụ nữ, họ đều cảm thấy xứng đôi với anh?
Hừm, khẳng định là ý trước, nhất định là vậy!
_____
Dì Thẩm rời đi không lâu, Thần Ngàn Ấm liền thấy dáng người cao lớn mạnh mẽ của Mộ Diễn Đình đi tới phía cô.
Ánh sáng ban mai mềm mại lan tỏa trên khuôn mặt tuấn tú của anh, làm lộ rõ ngũ quan tinh tế rực rỡ đến mê người.
Thần Ngàn Ấm vội vàng đứng dậy cầm chiếc khăn:"Chú lau mồ hôi."
Cô vừa nói, vừa đưa khăn tới trước mặt anh.
Mộ Diễn Đình nhận lấy khăn xoa xoa mặt, đột nhiên thấy ánh mắt của cô nhìn mình chăm chú, miệng cười tươi như hoa, anh không nhịn được hỏi:"Sao vậy?"
Thần Ngàn Ấm lấy lại tinh thần:"Không...không có gì."
Cư nhiên, cô vừa mới nhìn anh tới ngây người, thật xấu hổ.
"Chú chạy thêm được mấy vòng?"
"5"
"5 vòng? Không đến 10 phút, chú chạy 5 vòng? 6km? Phá kỷ lục thế giới, chú là người sao?"
Mộ Diễn Đình:"..."
Rốt cuộc cô là đang khen anh hay mắng anh vậy?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com