Edit: Diệp Lưu Cát
Lời nói của anh khiến Thần Ngàn Ấm cảm thấy khó thở, không biết nên trả lời như thế nào, cô vội vàng uống ly nước, giả vờ vui vẻ trả lời:"Vâng, đúng vậy. Nhưng cháu đã quên vì sao tâm trạng không tốt."
Mộ Diễn Đình chăm chú nhìn Thần Ngàn Ấm, thấy ánh mắt mập mờ biết cô nói dối, nhưng anh không nghĩ muốn ép buộc cô, nên nói:"Không còn sớm nữa, đi ngủ."
Dứt lời, anh đứng lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Ngàn Ấm bỗng ửng đỏ, trong lòng có chút rung động.
Mộ Diễn Đình đi vài bước không thấy cô đuổi theo liền quay đầu:"Còn ngây ngốc ở đó làm gì?"
"Dạ, cháu đến đây."
Thần Ngàn Ấm giống như cô vợ nhỏ từng bước từng bước đi tới bên cạnh Mộ Diễn Đình.
Hai người một trước một sau lên tầng, sau khi vào phòng Mộ Diễn Đình không nói gì lấy quần áo bước vào phòng tắm, còn Thần Ngàn Ấm thì chạy nhanh lên giường, tìm chỗ thoải mái nhất nằm xuống quấn chặt chăn lên người.
Nhanh chóng ngủ, chỉ cần ngủ là có thể tránh khỏi xấu hổ, đêm dài thực sự cô không biết đối mặt với anh như thế nào.
Hơn nữa, nếu anh yêu cầu cái kia, cô có nên đồng ý không?
Không đúng không đúng, lúc này điều cô lo lắng nhất là không thể kìm nén cảm xúc trước mặt anh, tại sao trong đầu lại xuất hiện những điều xấu hổ như vậy.
Cho nên cô vẫn là nhanh đi gặp Chu Công.
Ai, làm sao bây giờ? Tâm trạng đặc biệt tốt, ngủ không được...
Đếm cừu, đếm đến 100 chắc chắn sẽ ngủ.
Bắt đầu!
Nghĩ đến đây, Thần Ngàn Ấm ngay lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu đếm cừu.
Nhưng mà càng đếm càng không thể ngủ, đếm đến số 99 đột nhiên cánh cửa phòng tắm mở ra.
Hỏng bét, anh tắm xong rồi, không ngủ cũng phải giả bộ ngủ.
Thần Ngàn Ấm cả người cuộn tròn trốn ở trong chăn, một chút cũng không dám động chỉ sợ anh phát hiện mình còn thức.
Nghe tiếng bước chân càng tới gần, lòng ngực Thần Ngàn Ấm càng đập nhanh.
"Ngủ rồi sao?"
Giọng nói ngọt ngào như bản hòa tấu truyền tới tai, suýt chút nữa Thần Ngàn Ấm lên tiếng trả lời.
Nhìn cô cuộn tròn một góc trên giường, Mộ Diễn Đình không khỏi mỉm cười, sắc mặt lóe lên vài tia ôn nhu:"Ngủ ngon!"
"Chú ngủ ngon!"
Thần Ngàn Ấm nói thầm, khóe môi lén mỉm cười.
Không hiểu vì sao, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, người đàn ông cô yêu đang ở rất gần chỉ cần đưa tay liền có thể chạm vào...
"Ngủ như vậy không khó chịu sao?"
Giọng nói bất ngờ vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Thần Ngàn Ấm, cô mạnh dạn mở mắt, chợt nghe Mộ Diễn Đình trêu ghẹo:"Chú không ăn cháu nên thả lỏng một chút."
Khoan đã!
Anh sớm biết cô chưa ngủ?
Đáng ghét, tại sao không nói sớm? Làm hại xương cốt của cô đau muốn chết.
Nếu đã bị phát hiện cũng phải giả bộ nữa, Thần Ngàn Ấm lập tức duỗi chân ra thoải mái hơn rất nhiều.
Cô ngồi dậy nhìn Mộ Diễn Đình đang tựa nửa người vào đầu giường, thẳng thắn nói:"Chú à, cháu không ngủ được, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Mộ Diễn Đình nhíu mày:"Cháu muốn nói chuyện gì?"
"Cái gì cũng được."
Thần Ngàn Ấm vừa nói, vừa tiến tới tựa vào đầu giường cạnh anh.
Mùi hương đặc biệt của cô khiến toàn thân Mộ Diễn Đình nóng lên, đáy mắt thay đổi, lúc này chợt nghe cô lên tiếng:"Chơi trò hỏi thật nói thật được không?"
Mộ Diễn Đình nhìn cô có vẻ hứng thú:"Chơi như thế nào?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com