Edit: Diệp Lưu Cát
Bôi thuốc chỗ đó?
Trước mặt anh?
Ở trên xe?
Giữa ban ngày?
Thần Ngàn Ấm trừng lớn mắt, qua vài giây mới tiêu hóa những lời này của anh.
Bình tĩnh trở lại, vội vàng từ chối:"Không cần, không cần."
Cô sao có thể làm điều đáng xấu hổ này trước mặt anh?
"Chú, cháu không sao. Chúng ta nhanh đi thôi."
"Cháu chắc chắn không sao?"
Mộ Diễn Đình không tin, dù sao, đêm qua anh ở trên người cô ra vào không nhẹ. Mà nhìn cô bước đi khó khăn, rõ ràng là còn đau.
Càng nghĩ anh càng lo lắng, biết cô xấu hổ, liền nói:"Bên ngoài không thể nhìn thấy, cháu không cần lo lắng."
Lời nói của anh, khiến khuôn mặt của cô đỏ hơn, vội vàng lên tiếng:"Chú ở đây, sao cháu có thể bôi thuốc?"
Giọng nói khàn khàn xen lẫn một chút hờn dỗi. Mộ Diễn Đình hít một hơi, nhìn sâu vào mắt cô:"Chú không nhìn cháu, được chưa?"
"Không được, chú xuống xe?"
Thần Ngàn Ấm kiên trì.
Mộ Diễn Đình:"..."
Cuối cùng, anh cũng phải xuống xe, hai tay đút túi quần dựa lên cửa sổ, chờ đợi.
Khoảng 5 phút sau, cô cũng gõ cửa kính xe, khuôn mặt đỏ ửng gọi anh.
"Xong rồi?"
Ngồi vào ghế lái, Mộ Diễn Đình quay đầu hỏi cô, ánh mắt ôn nhu.
Thần Ngàn Ấm xấu hổ gật đầu:"Cảm ơn chú."
Mặc dù, lúc bôi vào có chút khó khăn, nhưng thực sự thuốc rất tốt, hiện tại cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Anh vẫn là tốt với cô nhất.
Thần Ngàn Ấm đang thầm nghĩ, lại nghe anh lên tiếng:"Không cần cảm ơn. Sau này, chú sẽ nhẹ nhàng một chút."
Ách!
Nghe được lời anh nói, khuôn mặt cô vốn đã đỏ, lại càng đỏ hơn trong người như có lửa.
Về sau?
Bọn họ còn có thể có nhiều chuyện về sau.
Cô thực sự muốn kết hôn với anh sao?
Thần Ngàn Ấm cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng dường như trong lòng càng thêm hồi hộp.
....
Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa cục dân chính.
Hai chân đặt xuống đất, nhìn tòa nhà trang nghiêm trước mặt, trong lòng Thần Ngàn Ấm lóe lên tia sáng, luôn cảm thấy không đúng.
Mộ Diễn Đình khóa cửa xe, thấy cô đứng ngây ngốc một chỗ, anh khẽ liếm môi, đi đến nắm tay cô.
Mười ngón tay đan vào nhau, tim Thần Ngàn Ấm như bị mất nửa nhịp, lồng ngực dâng lên cảm giác hạnh phúc chưa từng thấy.
Hốc mắt có chút ẩm ướt, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó, lại nhìn thấy người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi từ bên trong bước ra, phía sau còn có hai người mặc âu phục đi theo.
"Mộ thiếu gia, xin chúc mừng." Đối phương vui mừng nói.
"Làm phiền, Phùng cục trưởng."
Mộ Điễn Đình lạnh lùng chào hỏi. Lúc này, Thần Ngàn Ấm mới biết, hóa ra người này là cục trưởng.
"Được phục vụ Mộ thiếu gia là vinh hạnh của chúng tôi, không nên cảm ơn. Mộ phu nhân rất đẹp, cùng thiếu gia thật xứng đôi."
Phùng cục vui vẻ hết lời khen ngợi hai người.
"Cảm ơn Phùng cục trưởng, vất vả cho ông."
Thần Ngàn Ấm lễ phép cúi đầu, lúc này, cô cảm thấy thật sự hạnh phúc.
Phùng cục trưởng cùng nhân viên đưa hai người đến nơi đăng ký kết hôn.
Điền vào mẫu đơn, chụp ảnh, hoàn thành một loạt các thủ tục. Sau vài phút, hai bản giấy chứng nhận kết hôn liền được đưa ra.
Thần Ngàn Ấm cầm chúng trong tay, giống như bảo bối, hết sức cẩn thận.
Ra khỏi cục dân chính, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, Thần Ngàn Ấm nhịn không được, liền cười lớn một tiếng.
Cuối cùng cô cũng đã kết hôn, còn cùng với người đàn ông cô yêu nhất, cô sao có thể may mắn như vậy?
Haha...
Mộ Diễn Đình đi phía sau, nhìn bộ dạng vui mừng của cô, khóe môi cũng cong lên mỉm cười.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com