Edit: Diệp Lưu Cát
Cả hai người đã đăng ký kết hôn được một thời gian, nhưng bọn họ chưa ngủ chung bao giờ, hiện tại nói không căng thẳng, là không có khả năng.
Cho đến lúc này, rốt cục Thần Ngàn Ấm cũng nhận ra, cô và Mộ Diễn Đình thực sự đã kết hôn, về sau chỉ sợ đều phải ngủ chung một giường.
Trời ạ, trong đầu cô xuất hiện cảnh tượng kia, liền xấu hổ, làm sao bây giờ?
Cô dùng hai tay ôm mặt, lắc lắc đầu, trong lòng khó nén kích động.
___
Thần gia.
Thần Tâm Ngữ đang ở trong phòng chuẩn bị hành lý mai đi nhập học, liền thấy Tô Ngọc Liên đi tới.
Nhìn sắc mặt khó coi của mẹ, Thần Tâm Ngữ buông quần áo trong tay xuống, dịu dàng hỏi:"Mẹ xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Ngọc Liên liếc nhìn cô một cái, nhịn không được thở dài:"Hừ"
"Mẹ, rốt cuộc làm sao vậy?"
Trong lòng Thần Tâm Ngữ xẹt qua vài tia lo lắng.
Tô Ngọc Liên ngồi ở mép giường, nghiến răng nghiến lợi:"Khẳng định là cô ta ở sau lưng giở trò quỷ, đứa con gái chết tiệt."
Thần Tâm Ngữ nghe được như lọt vào trong sương mù, lúc này Tô Ngọc Liên mới nói cho cô biết:"Hôm trước, mẹ đã giúp con hoàn thành thủ tục nhập học ở trường đại học C, ai ngờ văn phòng trường vừa gọi báo, danh sách thí sinh đã đủ, không thể nhận con vào học."
Thần Tâm Ngữ ngẩn người, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, giọng xác nhận:"Ý mẹ là con không thể học ở đại học C."
"Đúng!"
Tô Ngọc Liên gật gật đầu:"Sau nhiều lần truy hỏi, mới biết được là có người đã gây áp lực cho hiệu trưởng, ngăn con nhập học. Nhất định là Thần Ngàn Ấm đang làm trò quỷ, ngoài cô ta ra không còn ai khác. Mẹ thật sự hối hận vì đã nuôi một con cáo già như vậy."
"Mẹ đừng như vậy. Không học trường này, chúng ta có thể tìm trường khác tốt hơn trường đó mà."
Trong lòng Thần Tâm Ngữ kìm nén tức giận, nhẹ nhàng an ủi.
Tô Ngọc Liên khẽ cắn môi:"Nhưng mẹ không cam lòng, con nói xem cô ta như thế nào có bản lĩnh lớn như vậy, còn có Mộ Diễn Đình tại sao lại hết mực bảo vệ cô ta?"
"Có lẽ là công sức trên giường."
Thần Tâm Ngữ nhếch môi, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Tô Ngọc Liên hơi giật mình, phản ứng lại chửi ầm lên:"Thật là không biết xấu hổ, dù sao đó cũng là chú của vị hôn phu trước, cô ta dám câu dẫn? Đúng rồi, con gọi điện báo cho Mộ Duệ Trạch, thằng bé chắc chắn có cách giúp con vào được đại học C."
"Cái này..."
Ánh mắt Thần Tâm Ngữ sáng lên, có chút khó xử.
Thực sự cô không muốn Mộ Duệ Trạch vì cô mà đắc tội với Mộ Diễn Đình, huống chi, trước kia Mộ Duệ Trạch và Thần Ngàn Ấm từng có mối quan hệ không minh bạch.
Nhưng nếu hắn biết vị hôn thê trước của mình cùng chú qua lại, chắc chắn sẽ liều mạng ngăn cản chứ?
Chỉ cần Thần Ngàn Ấm không có Mộ Diễn Đình bảo vệ, đối phó với cô, không quá khó khăn.
Về phần đại học C, có thể học liền học, không thể thì thôi. Dù sao bằng đại học dùng tiền cũng có thể mua được.
Nghĩ vậy, chờ Tô Ngọc Liên đi ra, Thần Tâm Ngữ lập tức gọi điện cho Mộ Duệ Trạch.
Lúc này, Mộ Duệ Trạch từ phòng làm việc đi ra, vừa mới bị Mộ Khiếm Hoa chỉ trích và dạy dỗ, tâm trạng cực kỳ tệ, thấy Thần Tâm Ngữ gọi, hắn không cần suy nghĩ, trực tiếp ấn trả lời.
Thần Tâm Ngữ chớp chớp mắt, không nói gì, Mộ Duệ Trạch đành phải chủ động lên tiếng, giọng không kiên nhẫn:"Chuyện gì?"
Không ngờ hắn lại tức giận với cô, Thần Tâm Ngữ miệng mếu máo, có chút ủy khuất nói:"Em... em nhớ anh."
Lúc này Mộ Duệ Trạch mới nhận ra thái độ của mình có chút dọa người, vội vàng thay đổi:"Thật xin lỗi, anh tưởng người khác, em sẽ không trách anh chứ?"
"Không đâu."
Thần Tâm Ngữ mỉm cười, sau đó nói:"Duệ Trạch, em nghe được tin đồn rằng chú và Ngàn Ấm..."
Đọc nhanh tại Vietwriter.com