Edit: Diệp Lưu Cát
Sáng sớm hôm sau, khi Thần Ngàn Ấm tỉnh lại, Mộ Diễn Đình đã không có ở trong phòng.
Nghĩ đến tối hôm qua hai người ôm nhau ngủ, khóe môi cô vô thức mỉm cười hạnh phúc.
Cô rời giường vào phòng tắm vệ sinh các nhân xong, tinh thần thoải mái bước xuống lầu.
"Chào buổi sáng, tiểu thư."
"Buổi sáng tốt lành, dì Lí."
Cười chào hỏi dì Lí, Thần Ngàn Ấm không khỏi nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Mộ Diễn Đình.
Dì Lí nói với cô:"Sáng sớm thiếu gia đã đi chạy."
"Vâng, chú thật chịu khó."
Thần Ngàn Ấm cảm thán một câu.
"Tiểu thư, cô có muốn dùng bữa sáng trước không?"
"Không ạ, cháu ra ngoài tìm chú."
____
Cùng dì Lí nói vài câu, Thần Ngàn Ấm liền vui vẻ chạy bộ ra cửa.
Bọn họ sống trong khu biệt thự sang trọng, xung quanh là bãi cỏ và hồ nhân tạo lớn, cảnh vật vô cùng đẹp.
Thần Ngàn Ấm đi qua một đoạn đường ngắn rợp bóng cây, đột nhiên đến ngã ba, cô đành phải dừng lại.
Rẽ hướng nào để gặp anh đây?
Cô cắn môi, do dự cuối cùng chọn con đường bên trái.
Sự thật chứng minh cô đã chọn đúng, bởi vì chạy khoảng 200m liền thấy Mộ Diễn Đình đứng bên cạnh hồ cách đó không xa.
"Chú, chú à..."
Thần Ngàn Ấm vui mừng vẫy tay với anh.
Nghe được giọng của cô vọng lại, khóe môi Mộ Diễn Đình mỉm cười:"Lại đây."
"Vâng."
Cô gật gật đầu, cười hì hì chạy tới.
Chạy đến bên cạnh anh, cô vừa thở vừa nói:"Lâu không chạy, mệt chết mất."
"Chạy được mấy mét?"
Tầm mắt của Mộ Diễn Đình dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi của cô, cười hỏi.
Thần Ngàn Ấm đứng thẳng lưng, suy nghĩ một chút rồi nói:"Ba, ba trăm mét."
"Ba trăm?"
Mộ Diễn Đình nhướn mày:"Ba trăm mét đã mệt như vậy, thể lực quá kém."
Thần Ngàn Ấm không để ý bĩu môi:"Cháu không phải đi chiến đấu trên chiến trường, vậy cần thể lực tốt để làm gì?"
Mộ Diễn Đình mờ ám trả lời:"Về sau cháu sẽ biết."
"Sao ạ?"
"Ngày mai bắt đầu, mỗi ngày chạy khoảng 1 cây số."
"Cái gì? Mỗi ngày chạy 1 cây số? Chú không nói đùa chứ?"
Thần Ngàn Ấm trừng lớn mắt, hoàn toàn không thể tin được vào tai mình.
Cô ghét nhất phải chạy bộ, hôm nay là ngoại lệ mới chạy đi tìm anh, kết quả...
Oa oa! Có thể coi như cô chưa từng xuất hiện không?
"Không đùa."
Giọng Mộ Diễn Đình nghiêm túc.
Thấy cô muốn từ chối, anh nhịn không được đưa tay xoa đầu cô:"Chú chạy cùng cháu."
"Không cần, cháu từ chối."
"Từ chối không có hiệu quả."
"Cháu trở về ăn sáng, mặc kệ chú."
Mới vừa đi hai bước, cô đã bị anh đuổi theo nắm tay kéo lại:"Cô bé."
"Cái gì?"
Đột nhiên nghe anh gọi, Thần Ngàn Ấm có chút ủy khuất:"Cháu sẽ không chạy 1 cây số đâu."
"Trước tiên bắt đầu chạy với 500m."
Giọng Mộ Diễn Đình rất giống đang thương lượng.
"200m!"
Thần Ngàn Ấm cò kè mặc cả.
Mộ Diễn Đình bật cười:"Giao dịch thành công!"
____
Dùng xong bữa sáng, Mộ Diễn Đình nói với Thần Ngàn Ấm:"Thu dọn đồ đạc, lát nữa ra sân bay."
Thần Ngàn Ấm kinh ngạc:"Nhanh như vậy? Không phải nói hai ngày nữa sao?"
"Thời gian thay đổi."
Anh nhẹ nhàng giải thích, thực ra vì tối hôm qua không ngủ được nên anh đã xử lý xong toàn bộ công việc ở A thị.
"Vâng."
Thần Ngàn Ấm gật đầu, dù sao cô cũng không có đồ đạc gì, lúc nào cũng có thể đi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com