Edit: Diệp Lưu Cát
Tô Ngôn Phỉ còn chưa kịp nói xong, đột nhiên há miệng, trừng mắt nhìn viên đạn đang hướng về phía mình, sợ hãi thét lớn.
"Đoàng"
Viên đạn sượt qua vai Tô Ngôn Phỉ, bắn thẳng vào tường, tạo ra một lỗ nhỏ.
"A..."
Không nghĩ sẽ có người nổ súng trong cửa hàng, tất cả mọi người sợ hãi đến che lỗ tai tìm chỗ trốn, chỉ lo không cẩn thận viên đạn sẽ vào người.
Thần Ngàn Ấm không như vậy.
Cô đứng yên, theo phản xạ đưa mắt nhìn ra cửa, liền thấy Mộ Diễn Đình đang chậm rãi cất súng. Phút chốc, sợ hãi trong lòng cô đều biến mất.
Là anh nổ súng.
Anh làm vậy để cảnh cáo Tô Ngôn Phỉ sao?
Nhưng như thế sẽ rất lãng phí viên đạn.
Thần Ngàn Ấm quay đầu nhìn ánh mắt khiếp sợ của Tô Ngôn Phỉ, không nhịn được cười mỉm.
Không nghe thấy tiếng súng, mọi người mới từ từ ngó đầu ra, tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra.
Về phía Tô Ngôn Phỉ, hai chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch đứng lên, nhưng lại phát hiện... Cô bị dọa sợ ra nước tiểu, may mắn đến kỳ kinh nguyệt, có khăn bà dì chống đỡ.
Thần Ngàn Ấm chết tiệt!
Lần này, nhất định tôi sẽ tính sổ với cô cả "nợ cũ lẫn nợ mới".
Còn người đàn ông kia vì sao nổ súng với cô? Chắc chắn do Thần Ngàn Ấm gọi tới, cô tuyệt đối sẽ không để hắn yên.
Tô Ngôn Phỉ thầm oán hận, ánh mắt độc ác nhìn ra cửa, tầm mắt rơi trên người Mộ Diễn Đình.
Người đàn ông này là ai? Lại đẹp trai như vậy?
Cô từng gặp qua rất nhiều người đẹp đến độ hoàn mỹ, nhưng tất cả bọn họ đều không thể so sánh với người đàn ông này.
Nhưng tại sao anh ta lại nổ súng với cô?
Có lầm không?
....
Bên kia, cuối cùng Thần Ngàn Ấm cũng đi đến trước mặt Mộ Diễn Đình.
"Chú."
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn gọi anh, ánh mắt lấp lánh, so với ngọc còn sáng hơn.
Mộ Diễn Đình đưa tay ôm cô vào lòng, khẽ xoa đầu cô, giọng vô cùng ôn nhu:"Có sợ không?"
"Không, nhưng những người khác đang rất sợ."
Thần Ngàn Ấm rời khỏi ngực anh, quay đầu nhìn lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Tô Ngôn Phỉ đang chăm chú nhìn Mộ Diễn Đình. Cuối cùng Thần Ngàn Ấm quyết định quay lưng về phía anh, cố ý che tầm mắt của Tô Ngôn Phỉ.
Hừm, dám nhìn trộm Mộ Diễn Đình của cô, đã hỏi ý kiến cô chưa?
Cô suy nghĩ cẩn thận, Mộ Diễn Đình vẫn chưa phát hiện, anh vỗ nhẹ vai cô, đi tới chỗ Tô Ngôn Phỉ.
Tô Ngôn Phỉ vẫn đắm chìm trong sự quyến rũ của Mộ Diễn Đình, cho đến khi hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông dần đến gần, mới cảm thấy lạnh cả người, giống như ai đang siết chặt cổ không thở nổi.
Thật đáng sợ!
Anh ta là ma quỷ!
Tô Ngôn Phỉ sợ hãi trừng lớn mắt, nhìn anh rút súng, đặt đầu súng lên huyệt thái dương của mình. Hành động giống như đang chơi một món đồ, rất bình thường.
"Xin lỗi!"
Mộ Diễm Đình trầm giọng nói, nhưng cũng khiến Tô Ngôn Phỉ sợ ngã xuống đất, run rẩy nói:"Không... Đừng... Tôi sẽ xin lỗi, tôi sẽ xin lỗi Thần Ngàn Ấm."
Tô Ngôn Phỉ không ngốc, tính mạng của cô nằm trong tay người đàn ông này, cô không có quyền lựa chọn, lập tức nhìn Thần Ngàn Ấm nói lớn:"Thực xin lỗi cô."
Thần Ngần Ấm lần đầu tiên thấy Tô Ngôn Phỉ sợ hãi như vậy, tuy lời xin lỗi này là miễn cưỡng nhưng tốt hơn là không có. Vì thế, Thần Ngàn Ấm mỉm cười đồng ý:"Lần sau, tránh xa tôi ra một chút."
"Vâng."
Tô Ngôn Phỉ cố nén căm hận trong lòng, ép buộc lễ phép trả lời một tiếng.
Lúc này, Thần Ngàn Ấm tiếp tục nói:"Còn nữa, nhờ cô về nói với dì của cô. Ngày mai ba giờ chiều, tôi chờ bà ấy ở quán trà Quế Uyển, không đến, bà ấy nhất định sẽ hối hận."
Đọc nhanh tại Vietwriter.com