CHƯƠNG 31: TRÒ HAY BẮT ĐẦU RỒI!
“Kim Huyên.” Lê Duy Dương đứng bên cạnh nghe vậy thì khẽ nhíu mày, lời nói lúc nãy của Lê Kim Huyên hoàn toàn không nghĩ tới cảm xúc của Trần Xuân Độ.
“Nào, mọi người ngồi xuống hết đi, đây là trà tôi mới pha đó, mọi người hãy nếm thử một chút.” Đào Trường Thanh khẽ cười nói.
Ba người Trần Xuân Độ ngồi xuống ngay, Lê Duy Dương nhấp một ngụm trà, rồi khen tấm tắc: “Trường Thanh, vị trà này không tệ, đúng là trà ngon.”
Lê Kim Huyên không thích uống trà, nên chỉ nhấp một ngụm rồi lạnh nhạt đánh giá một câu: “Trà này cũng được.”
Còn Tô Loan Loan thì cúi đầu khẽ ngửi một chút, ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc.
Trà này có mùi thơm ngào ngạt, nên Tô Loan Loan rất quen với mùi trà này, năm đó khi Tô Loan Loan còn phục vụ trong đội đặc chiến, từng lập được một công lớn, mà được một vị trưởng quan mời uống một tách trà.
Lúc đó Tô Loan Loan không am hiểu về trà, nên không hứng thú lắm, nhưng vị trà này rất ngon, làm Tô Loan Loan chỉ nhấp một ngụm, đã nhớ rất rõ, không thể nào quên được.
Hơn nữa cô còn nhớ, vị trưởng quan đó đã nói lại lịch loại trà này cho cô biết, vị trà này rất đặc biệt, là vua của các loại trà, nên cực kỳ hiếm, sản lượng mỗi năm ít đến mức khó có thể tưởng tượng được, dù là người có quyền lực cũng khó mà mua được lá trà này, nên bình thường chỉ có những nhân vật tai to mặt lớn với quyền thế ngút trời trong nước C, mới có đủ tư cách thưởng thức loại trà này.
Lần đó, vị trưởng quan kia cũng may mắn được khen thưởng loại trà này, nên lần đó Tô Loan Loan mới có thể uống được, có thể nói là cô rất may mắn.
Nhưng cô không ngờ, loại trà này lại xuất hiện một lần nữa, hơn nữa còn ở trong một thành phố T nho nhỏ...
Tô Loan Loan nhìn Đào Trường Thanh, ánh mắt thoáng qua tia sắc bén, cô có một trực giác, chắc chắn người đàn ông trước mặt không hề đơn giản.
Trần Xuân Độ nhấp một hớp trà, rồi đặt xuống bàn, đáy mắt dần hiện lên chút phức tạp và sát ý...
Lê Duy Dương quay đầu, nhìn Trần Xuân Độ hỏi: “Tiểu Trần, con cảm thấy loại trà này thế nào?”
Trần Xuân Độ đặt tách trà xuống, rồi tặc lưỡi: “Vị trà này rất ngon, có lẽ loại trà này được xem là cực phẩm đúng không ạ?”
“Không sai.” Đào Trường Thanh vỗ tay, nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt đầy khen ngợi: “Ánh mắt anh Trần rất lợi hại, dù là tôi cũng không hiểu hết về loại trà này.”
“Ồ, loại trà này còn có lai lịch ư?” Lê Duy Dương sửng sốt, trong lòng hơi ngạc nhiên, rõ ràng rất hứng thú với loại trà này.
“Tất nhiên rồi, ông đã từng nghe về Đại Hồng Bào chưa?” Đào Trường Thanh khẽ cười hỏi.
“Đại Hồng Bào(*)? Là cây trà cổ thụ, được xưng là kim cương thể lỏng ư?” Lê Duy Dương hơi giật mình, vẻ mặt khẽ thay đổi.
Đại Hồng Bào:Một loại trà quý giá nổi tiếng.
“Chỉ là một tách trà, mà cũng được xưng là kim cương thể lỏng sao?” Lê Kim Huyên khịt mũi xem thường, theo cô thấy, đây hoàn toàn sự khoa trương của ngành makerting.
“Không phải.” Lê Duy Dương nghiêm mặt, nhìn nước trà màu đỏ trong tách, rồi nhiệt tình giảng giải với cô: “Đại Hồng Bào là loại trà cực phẩm, sản lượng hằng năm của mỗi cây trà cực kỳ ít, mấy năm gần đây, một số cây trà cổ thụ còn sót lại đã chết gần hết rồi, nên loại trà này càng trở nên khan hiếm, mà điều quan trọng nhất là phải...”
Lê Duy Dương ngừng một lát, vẻ mặt bỗng trở nên khác thường.
“Năm ngoái bỗng xảy ra một chuyện gây chấn động giới trà đạo, bởi vì có một trà cây cổ thụ biến mất một cách thần bí... Không ai biết nó đã đi đâu, vô số người nỗ lực đi tìm kiếm, nhưng không có tung tích gì.” Đào Trường Thanh lạnh nhạt nói.
Lê Duy Dương thở dài: “Cũng không ai biết người nào có bản lĩnh lớn như vậy, dám đào một cây trà cổ thụ khổng lồ như thế, nghe nói lúc đó hiện trường chỉ còn lại một chiếc hố rất lớn...”
Vẻ mặt Trần Xuân Độ khá bình tĩnh, Lê Duy Dương và Đào Trường Thanh không hề hay biết, chuyện này... là do Trần Xuân Độ làm ra.
Giờ cây cổ thụ đó đang được trồng trong sân sau biệt thự ở Colombia, khoảng thời gian đó, thậm chí Trần Xuân Độ còn dùng Đại Hồng Bào mà vô số người điên cuồng theo đuổi để súc miệng, rửa chân, tắm rửa...
Cũng may không ai biết Trần Xuân Độ đã làm những chuyện đó...
Bằng không có lẽ những người yêu thích trà đạo sẽ nảy sinh ý định giết chết Trần Xuân Độ!
“Đại Hồng Bào là trà thượng hạng, không chỉ kéo dài tuổi thọ, mà còn mang lại nhiều lợi ích cho cơ thể, một khi đã uống vào, sẽ cảm thấy mấy loại trà khác rất nhạt nhẽo vô vị, hoàn toàn không thể quên đi mùi vị của nó.” Lê Duy Dương cảm khái, rồi cẩn thận nhấp một ngụm, sau đó lại nhẹ nhàng đặt tách trà xuống.
Đào Trường Thanh khẽ cười, trên thực tế, Đại Hồng Bào là một trong những món quà mà Đào Trường Thanh định mang đi tặng Trần Xuân Độ, giờ anh lấy ra một ít như vậy, cũng nhân tiện đặt bẫy cho Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên.
“Nếu ông muốn, chỗ tôi vẫn còn một ít loại trà này, tôi cũng không hứng thú với trà, nên tôi có thể tặng cho ông.” Đào Trường Thanh nói.
Lê Duy Dương nhất thời sửng sốt, vội khoát tay từ chối, Đại Hồng Bào này có giá trị vô hạn, còn quý giá hơn vàng bạc châu báu nữa, nên chắc chắn đây là món quà khó mà tưởng tượng được!
Lê Duy Dương và Đào Trường Thanh lại trò chuyện với nhau một lúc, Lê Kim Huyên ngồi bên cạnh thấy Trần Xuân Độ liên tục rót Đại Hồng Bào vào tách trà, thì đôi mắt đẹp bỗng nghiêm lại.
Nguyên tắc của người này là, thích ăn chùa, loại nước trà quý giá thế này lại bị anh uống như nước lọc.
“Anh mau bước ra ngoài đi, đừng ngồi đây làm tôi mất mặt nữa!” Lê Kim Huyên cắn chặt đôi môi đỏ, rồi nhìn Trần Xuân Độ như tiếc không rèn sắt thành thép!
Cô cực kỳ hối hận, tại sao mình lại có một ông chồng như vậy, thật sự quá mất mặt!
Lê Kim Huyên nhéo mạnh vào eo Trần Xuân Độ, làm anh đau đến đến mức khẽ biến sắc, đành phải nhịn đau cười lúng túng, rồi mở cửa đi ra ngoài phòng khách.
Trần Xuân Độ đứng bên ngoài phòng tiếp khách một lát, bỗng nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lười trai, đang cúi đầu nhanh chóng đi vào văn phòng tổng giám đốc của Lê Kim Huyên.
Trần Xuân Độ hứng thú nhìn chằm chằm bóng lưng kia, trong lòng bỗng đoán ra được điều gì đó.
Người đàn ông thần bí kia mặc đồ cải trang, vừa bước vào văn phòng, đã bắt đầu quan sát xung quanh, rồi nhanh chóng đi tới bên bàn làm việc của Lê Kim Huyên, mở ngăn kéo ra, rồi lấy một túi nhựa đựng đầy nóc ở trong ngực ra, bỏ vào trong.
Đúng lúc nãy, trong văn phòng yên tĩnh không một bóng người, bỗng vang lên tiếng vỗ tay.
Người đàn ông thần bí đó nhất thời run lên, rồi xoay người ngay, nhanh chóng sờ khẩu súng lục bên hông mình.
Anh bị phát hiện rồi! Chỉ thấy Trần Xuân Độ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng anh, rồi bình tĩnh nhìn anh với ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo.
“Đào Trường Thanh tính toán hay lắm, có thể nói là rất liều lĩnh.”
Trần Xuân Độ đùa nghịch khẩu súng lục màu đen trong tay mình, làm con ngươi người đàn ông thần bí kia bỗng thu nhỏ lại, nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay Trần Xuân Độ.
Đó là khẩu súng lục của anh, nhưng không biết từ khi nào nó đã nằm trong tay Trần Xuân Độ, hơn nữa từ đầu đến cuối, anh không hề phát hiện ra!
“Mày chết đi!” Trong mắt người đàn ông thần bí bỗng thoáng qua tia sác ý dữ tợn, rồi vung nắm đấm, nhắm thẳng vào mặt Trần Xuân Độ.
“Bịch!” Trần Xuân Độ đạp một phát, người đàn ông thần bí kia đã bay ra ngoài, rồi hôn mê bất tỉnh.
Đợi đến khi anh ta tỉnh lại, Trần Xuân Độ đã biến mất rồi, anh ta vội vã kéo ngăn tủ ra, thấy túi đồ vẫn nằm trong tủ, lúc này anh ta mới yên tâm, rồi luống cuống chạy ra khỏi tòa nhà Lê thị.
Nhưng anh ta không hề biết rằng, trong chiếc Maybach S-Class đang đậu trước cửa tòa nhà Lê thị, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, nở nụ cười thâm thúy rồi từ tốn khởi động xe.
Đến khi người đàn ông thần bí ngồi lên xe taxi, chiếc Maybach cũng bám sát ở phía sau...
Taxi dừng trước một khách sạn, người đàn ông thần bí bước xuống xe, rồi đi vào một căn phòng, báo cáo với cấp dưới Đào Trường Thanh đang ngồi ở bên trong: “Tôi đã để đồ vào trong văn phòng Lê Kim Huyên rồi, nhiệm vụ diễn ra rất suôn sẻ.”
“Rất tốt, tiền đã chuyển vào tài khoản ngân hàng của anh rồi, sau này anh Đào sẽ thưởng thêm cho anh.” Người cấp dưới đó không hề hay biết, lúc này trong căn phòng ngủ sát vách, đang có một bóng đen leo vào từ bên ngoài cửa sổ.
Bóng đen này quan sát xung quanh, rồi khóa chặt chiếc két sắt, sau đó nở nụ cười thâm thúy.
Đợi đến khi người đàn ông thần bí rời đi, cấp dưới Đào Trường Thanh không hề do dự, lấy điện thoại trong túi ra, gọi báo cảnh sát ngay!
...
Trong văn phòng cục cảnh sát thành phố T, một chiếc điện thoại cố định màu đen bỗng vang lên hồi chuông thúc giục, Diệp Thái Linh nghe máy, vẻ mặt lạnh lùng bỗng trở nên nghiêm túc: “Được!”
Diệp Thái Linh nghe xong thì cúp máy ngay, rồi vội vàng ra khỏi văn phòng, lạnh lùng quát: “Tất cả cảnh sát nghe lệnh, nhanh chóng tập hợp toàn đội, có nhân dân báo cáo, tập đoàn Lê thị cất giấu ma túy, có thể có liên quan đến vụ án buôn ma túy lần trước.”
“Vâng!” Chẳng mấy chốc, vô số còi báo động phát ra từ cục cảnh sát, nhiều đèn xe cảnh sát nhấp nháy, rồi chạy ra ngoài.
Tất cả đều chạy về phía tập đoàn Lê thị.
...
Trong phòng tiếp khách tòa nhà Lê thị.
Đào Trường Thanh liếc nhìn chỗ ngồi còn trống, rồi khẽ nhíu mày: “Anh Trần đi đâu thế? Nếu đi vệ sinh cũng đâu cần đi lâu như vậy?”
“Là do tôi bảo anh ấy ra ngoài đợi chúng ta.” Lê Kim Huyên nháy mắt với Tô Loan Loan, Tô Loan Loan ngầm hiểu ngay, cô mở cửa phòng ra rồi bảo Trần Xuân Độ đi vào đây.
“Anh Trần và Kim Huyên kết hôn lâu như vậy, chắc hẳn cuộc sống phải rất hạnh phúc đúng không?” Đào Trường Thanh bỗng chuyển đề tài, nhìn về phía Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, giọng điệu khá sắc bén.
Lê Kim Huyên nghiêm mặt, gật đầu.
“Tôi hy vọng tiếp theo đây, hai người có thể cùng nhau đối mặt.” Đào Trường Thanh cười ha ha.
“Trường Thanh, ý anh là sao?” Lê Kim Huyên nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ.
Đúng lúc này, thư ký Lâm Trinh Tuyết xông vào phòng với vẻ mặt lo lắng, rồi nói: “Tổng giám đốc Lê, chủ tịch Lê, có chuyện không hay rồi, người bên cục cảnh sát thành phố T tới đây rồi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lê Duy Dương nhất thời biến sắc, trước giờ tập đoàn Lê thị luôn làm việc ngay thẳng, chưa từng làm chuyện phạm pháp, sao cục cảnh sát thành phố T lại tới đây chứ?
Bầu không khí thoáng trở nên nguy hiểm!
Đúng lúc này, Đào Trường Thanh bỗng đứng dậy, chậm rãi nói: “Trò hay bắt đầu rồi!”
Phản ứng này của Đào Trường Thanh đã làm Lê Duy Dương và Lê Kim Huyên cảm thấy khó hiểu, chuyện này là sao?
Còn Tô Loan Loan thì tim khẽ run lên, nhìn chằm chằm Đào Trường Thanh, trong lòng có một dự cảm không lành.
Trần Xuân Độ thì càng cười sáng lạn hơn, còn phụ họa với anh ta: “Đúng vậy, trò hay sắp bắt đầu rồi.”
Lê Kim Huyên khinh thường liếc nhìn Trần Xuân Độ, người này đúng là không biết chuyện này hết, còn đứng đây nịnh nọt nữa.
Đào Trường Thanh nhìn Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, nụ cười thâm thúy càng lạnh lẽo hơn.
Theo anh thấy, tên chồng vô dụng cùng con tiện nhân, và cả nhà họ Lê này, sắp tiêu đời rồi.
Anh đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi, chỉ đợi thu lưới thôi, giờ anh chỉ việc ngồi nhìn trò hay từ cục cảnh sát thành phố T thôi.