Chuyên gia nghiến răng nghiền lợi, mặt vừa nóng vừa đỏ. Mỗi câu Trần Xuân Độ nói ra đều giống như từng cái kim sắc bén đâm vào trái tim ông ta, làm ông ta không nói được lời nào!
Trạm trưởng Lý ngồi ở trên giường nghe Trần Xuân Độ nói mấy câu cũng kinh ngạc, nhìn về phía Trần Xuân Độ hỏi: “Không ngờ cậu còn biết về y thuật?”
Trần Xuân Độ khiêm tồn cười: “Tôi không biết nhiều lắm, chỉ hiểu sơ thôi.”
Chuyên gia nghiền răng nghiền lợi, sắc mặt không ngừng thay đổi. Ông ta nghe Trần Xuân Độ và trạm trưởng Lý nói chuyện lại càng tức giận hơn, dường như muốn nôn ra máu!
Hiểu sơ thôi? Mẹ nó, đây là hiểu sơ thôi sao? Cậu nói đạo lý rõ ràng đâu ra đáy… mẹ kiếp còn giả vờ khiêm tốn!
Chuyên gia đứng ở đó, hai mắt biến thành màu đen, bị mấy câu nói của Trần Xuân Độ chọc cho tức muốn ngắt đi!
Ông ta tức tới mức sắp nôn ra máu, gần như một phật xuất thế hai phật thăng thiên!
“Không thể nào! Theo lời cậu nói, dùng kim châm để điều trị cơ thể người làm sao có thể giữ lại được một hơi thở cuối cùng, càng không thể nào kích thích tiềm năng sống!” Chuyên gia nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, gẵn giọng nói ra từng từ từng câu, hai mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn. Ông ta không phục, trước sau vẫn không tin lĩnh vực mà mình luôn kiêu ngạo lại bị Trần Xuân Độ vô tình nghiền ép!
Chuyên gia trước sau không tiếp nhận được, ông ta chết sống không tin Trần Xuân Độ chỉ thông qua mấy cây kim dài mảnh lại có thể nghịch thiên cải mệnh, kích thích được tiềm lực sống trong cơ thể trạm trưởng Lý!
Điều này đặt trong y học phương tây Tây rõ ràng là chuyện hoang đường! Căn bản không có khả năng thực hiện được!
Trần Xuân Độ thản nhiên nhìn chuyên gia, thản nhiên giải thích: “Cái ông cho là cứu giúp đơn giản chỉ là các loại châm cứu trợ tim… chẳng lẽ ông cho rằng chỉ có Tây y mới có thủ đoạn cứu người trong lúc nguy cấp, còn Trung y lại không có à?”
“Tác dụng chủ yếu nhát của châm cứu tất nhiên là điều tiết cơ thể người… Nhưng ai nói cho ông biết châm cứu ngoại trừ điều tiết thì chẳng có tác dụng gì? Máy huyệt vị Dũng Tuyền, Bách Hội, Thiên Trung, Hợp Cốc này đưa đến tác dụng cực kỳ quan trọng đối với cơ thể con người. Khi con người bị mắt máu quá nhiều, khi bị choáng, tác dụng của những huyệt vị này chính là kích thích tiềm năng trong cơ thể người… Bốn mươi lăm cây châm này là để trợ giúp cho bốn cây châm vàng đóng lại khí trong cơ thể người theo như trong Trung y đã nói tới. Khí này bị đóng lại, sức sống của trạm trưởng được kích thích, tất nhiên sẽ tỉnh lại.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
Trần Xuân Độ thoáng ngây người nhìn vẻ mặt dữ tợn của chuyên gia rồi mỉm cười nói: “Chẳng lẽ ông thậm chí không biết khí là gì?”
Chuyên gia chợt nghiêm mặt, vô thức hừ lạnh một tiếng và buột miệng nói: “Tôi đương nhiên biết đó là gì, tôi cũng biết điều này chỉ là lý luận trong Trung y, hoàn toàn không thể thực hiện được!”
“Lý luận?” Trần Xuân Độ cười nhạo nói: “Tất cả thực tiễn đều lấy lý luận làm cơ sở… Lý luận chỉ là chưa trải qua thực tiễn, ai nói cho ông biết nó không thể thực hiện được?”
Sắc mặt chuyên gia càng khó coi hơn. Trần Xuân Độ thản nhiên nói tiếp: “Ông thậm chí không cố gắng hiểu máy trò lang băm lại kết luận chắc chắn… Loại người có tố chất như ông cũng xứng đáng được gọi là chuyên gia hàng đầu trong giới y học thành phố Y. Ông tự hỏi lương tâm xem, ông xứng sao?”
Trần Xuân Độ bước chậm từng bước về phía chuyên gia… anh cứ bước một bước, khí thế lại điên cuồng ngưng tụ… không ngờ mỗi bước đạp xuống lại hình thành từng vết rạn giống như mạng nhện làm người ta nhìn thấy mà giật mình!
“Bịch bịch bịch!”
Trần Xuân Độ chậm rãi bước về phía chuyên gia… Đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo… Gương mặt chuyên gia tái nhợt trông rất khó coi… Ông ta hoàn toàn không chịu nổi khí thế mạnh mẽ của Trần Xuân Độ, liên tục lùi lại…
“Bịch!”
Chuyên gia cuối cùng lùi đến sát chân tường, cơ thể run rẩy nhìn Trần Xuân Độ, trái tim đập như điên!
“Trì hoãn việc trị liệu của tôi còn muốn phá hỏng danh tiếng của Trung y… Tôi khó có thể khen tặng loại y đức như ông… Sau này ông tốt nhát đừng để cho tôi nhìn thấy ông ở thành phố T, bằng không tôi rất khó bảo đảm sẽ không nhìn thấy ông lần nào đánh ông lần đó.” Trần Xuân Độ lấy ra một điều thuốc lá và châm thuốc hút một hơi, sau đó chậm rãi phun ra một vòng khói.
Mùi thuốc lá nồng nặc tràn ngập trong không khí. Chuyên gia kia đã sợ đến hai chân run rấy, làm gì dám không nghe theo lời Trần Xuân Độ nói. Ông ta điên cuồng gật đầu liên tục như gà con mỗ thóc.
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào chuyên gia và chậm rãi nói ra những lời đầy sức uy hiếp.
“Được rồi, ông ta chắc hẳn đã giúp đỡ chăm sóc không ít người bệnh, cậu không cần uy hiếp ông ta như vậy.” Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên từ phía sau Trần Xuân Độ. Anh nhìn chằm chằm vào chuyên gia một lúc mới cong môi cười ngả ngớn, chậm rãi xoay người đi về phía trạm trưởng.
“Ông già, khôi phục thế nào rồi?” Trần Xuân Độ đi tới trước mặt trạm trưởng và liếc mắt quan sát ông ta, nói đùa.
“Tôi tốt hơn rất nhiều rồi, chỉ tiếc là cái chân này…” Trạm trưởng cúi đầu liếc nhìn chân của mình và thở dài tiếc nuối nói: “Cho dù bây giờ tới bệnh viện cứu chữa cũng muộn rồi, sợ rằng không bảo vệ nỗi cái chân này, phải thành kẻ tàn phế thôi.”
Trần Xuân Độ sửng sốt, nhìn cái chân bị gãy của trạm trưởng một lát, đột nhiên nói: “Ông không cần lo lắng về điều này, tôi có cách.”
“Cậu có cách à?” Trạm trưởng sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ đầy chắn động.
“Cậu đừng nói mạnh miệng, vừa rồi chuyên gia kia đã nói cái chân này chỉ có thể cắt đi mới tránh cho nhiễm trùng lây lan. Cho dù có lắp chân giả tiên tiến nhất cũng có hạn chế đối với năng lực hành động của trạm trưởng Lý.” Một đặc công chợt nghiêm mặt, nhíu mày nhắc nhở.
Trần Xuân Độ liếc nhìn người đặc công này và thản nhiên nói: “Sao các anh lại bằng lòng tin tưởng lời ông ta nói giống như người cứu trạm trưởng của các anh là ông ta vậy?”
Trần Xuân Độ nói xong, không biết vô tình hay cố ý lại nhìn lướt qua Bò Cạp bên cạnh… Lúc này Bò Cạp đã không còn vẻ kiêu căng cuồng vọng trước đó nữa. Sau khi anh ta cảm nhận được ánh mắt của anh thì rùng mình một cái, toàn thân run rẫy vội vàng cúi thắp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Từ sau khi trạm trưởng tỉnh lại, Bò Cạp lại thông minh hơn chuyên gia nhiều… Trần Xuân Độ đã dùng hành động thực tế vả mặt… Anh ta không dám nhảy ra nữa… Khiêm tốn không nói một lời, không dám gây chú ý với Trần Xuân Độ.
Mà bây giờ, chỉ cần một ánh mắt của Trần Xuân Độ đã đủ cho Bò Cạp run lẫy bẩy.
“Cậu thật sự có cách à?” Trong ánh mắt Trạm trưởng Lý nhìn về phía Trần Xuân Độ lập tức cháy lên sự mong chờ.