CHƯƠNG 32: THẢ VỢ CỦA TÔI RA
Lê Duy Dương xoay người, đi tới cửa sổ sát đất nhìn xuống, vừa nhìn đã thấy xe cảnh sát từ xa đang lao tới!
Đèn hiệu cảnh sát điên cuồng lấp loé, tiếng còi hú chói tai trên đường, vô số xe con sợ hãi tránh ra, hoàn toàn không dám cản đường.
Người đi trên đường nhìn thấy từng chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau trên đường trong lòng run lên. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Cục Cảnh Sát thành phố T lại bày ra thế trận lớn như vậy chứ?
Trên đường, từng chiếc xe cảnh sát hoàn toàn không bị cản trờ, đang gào rú điên cuồng lao về phía tòa nhà Lê thị.
"Có chuyện gì vậy?" Ở cửa tòa nhà Lê thị, hai nhân viên bảo vệ trong lòng hoảng sợ. Từ khi lên chức, bọn họ chưa từng thấy lần đầu tiên Cục Cảnh sát thành phố T lại lấy thế trận hùng dũng như vậy tìm tới tập đoàn Lê thị.
Từng chiếc xe cảnh sát chặn kín chỗ lối vào của tòa nhà Lê thị, khiến Lê thị bị vây đến nỗi không còn khe hở, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, cực kỳ nguy hiểm!
Trái tim Lê Duy Dương đập thình thịch, sau đót ngưng trọng nói: "Từ trước tới nay Lê thị tôi chưa từng làm chuyện vi phạm pháp luật, sẽ không sao đâu."
"Thật sao?" Đào Trường Thanh chậm rãi cười, nụ cười lạnh lùng thâm trầm, giọng nói đầy ẩn ý: "Nhưng đáng tiếc, đồn cảnh sát bọn họ không nghĩ vậy."
"Anh có ý gì?" Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, khuôn mặt xinh đẹp hơi trắng bệch. Cô nhạy cảm nhận ra sự khác thường của Đào Trường Thanh, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
Lê Kim Huyên thông minh hơn người, lúc này cô cũng cảm thấy Đào Trường Thanh có liên quan tới những chiếc xe cảnh sát đang gầm rú rung trời kia.
"Chủ tịch Lê, anh Trần chúc hai người may mắn." Đào Trường Thanh hơi chăm chú nhìn Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, trọng giọng nói mang theo vẻ suy nghĩ u ám.
"Đào mỗ(*) tôi còn có việc, xin phép cáo từ." Đào Trường Thanh hờ hững mở miệng, sau đó đi về phía cửa phòng tiếp khách.
Đào mỗ(*): Tự xưng khiêm tốn của Đào Trường Thanh.
Khi đi ngang qua Trần Xuân Độ, Đào Trường Thanh hơi dừng lại, sau đó dùng một giọng nói chỉ có Trần Xuân Độ mới nghe được: "Nỗi đau mất ngón tay, tao sẽ trả lại cho mày gấp trăm lần."
Vẻ mặt của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, nhưng sâu trong đôi mắt của anh đột nhiên lóe lên tia rét lạnh... Quả nhiên, tất cả chuyện này đều do Đào Trường Thanh hãm hại!
Đào Trường Thanh hoàn toàn không sợ Trần Xuân Độ, hết thảy mọi chuyện chẳng qua đều là giả, kẻ điếc không sợ súng là anh ta đã dựng nên tất cả những chuyện này để hãm hại nhà họ Lê.
Thật ra người mà Đào Trường Thanh thật sự muốn đối phó chính là Trần Xuân Độ anh, nhưng bởi vì Trần Xuân Độ là con rể của nhà họ Lê, cho nên Đào Trường Thanh mới muốn cả nhà họ Lê trả giá đắt.
Đào Trường Thanh bước ra khỏi phòng tiếp khách, Lê Duy Dương nhìn chằm chằm bóng lưng của Đào Trường Thanh, cau mày nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Con không biết nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt gì." Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt ngập tràn lo lắng nói.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tin tôi đi." Trần Xuân Độ chậm rãi nói.
"Chỉ dựa vào anh?" Lê Kim Huyên, trong lòng tràn ngập xem thường. Theo cô ta thấy, khủng hoảng của tập đoàn Lê thị làm sao có thể để cho một người vô dụng như Trần Xuân Độ này giải quyết chứ?
"Đương nhiên." Trần Xuân Độ khẽ mỉm cười, phun ra một vòng khói thuốc.
"Có quỷ mới tin anh." Lê Kim Huyên lạnh lùng liếc nhìn Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp từ từ thu lại, sau đó xoay người nhẹ nhàng đi về phía phòng họp.
Tô Loan Loan ở bên cạnh mỉm cười giễu cợt, không biết lần này kẻ lường gạt này lại dùng cách gì để lấm liếp cho qua đây.
Trần Xuân Độ nhìn theo bóng lưng xinh đẹp kia bước ra khỏi phòng tiếp khách, thang máy cách đó không xa đang mở ra, từng nhân viên cảnh sát lao nhanh ra khỏi thang máy.
"Không được nhúc nhích!"
"Tất cả không được nhúc nhích!"
Vô số cảnh sát cầm súng đen, đột nhiên bầu không khí trở nên im lặng, toàn bộ hiện trường đã bị khống chế!
Diệp Thái Linh dẫn đầu, ưỡn ngực đi trước, mặt lạnh như băng, khí thế hùng hổ.
Trần Xuân Độ nheo mắt lại, rõ ràng những người này đến đây là không có ý tốt.
"Đội trưởng Diệp, đã lâu không gặp. Cô vừa đến đã mang theo nhiều người như vậy. Đây là muốn làm gì?" Lê Duy Dương bước ra khỏi phòng tiếp khách, bình tĩnh nói.
Diệp Thái Linh lướt mắt nhìn mọi người, ánh mắt bỗng nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, trong ánh mắt lạnh lẽo kia đột nhiên lóe lên tia rét lạnh, hùng hổ dọa người.
"Có quần chúng báo tin Lê Kim Huyên nữ chủ tịch của tập đoàn Lê thị và Trần Xuân Độ chồng của cô ấy bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ buôn bán ma túy và cất giấu ma túy riêng, vì vậy chúng tôi đến khám xét." Diệp Thái Linh lạnh lùng nói.
Lê Kim Huyên ôm hai tay trước ngực đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm dáng người hoàn mỹ giống mình của Diệp Thái Linh. Hai người đẹp với hai phong cách khác nhau nhìn thẳng nhau, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ va chạm vào nhau, nhất thời bầu không khí trở nên căng thẳng.
Nhiệt độ không khí bỗng nhiên giảm mạnh, đạt tới mức đóng băng, Lê Kim Huyên toát ra khí chất giống như nữ vương, không chịu thua kém.
"Có chứng cứ không?" Lê Kim Huyên điềm tĩnh mở miệng, giọng nói trầm thấp đầy quyến nhưng lạnh lùng, không hề khách sáo, rõ ràng là đang chất vấn Diệp Thái Linh.
"Chúng tôi đến đây chính là để tìm chứng cứ." Diệp Thái Linh lạnh lùng nói.
"Không có bất kỳ chứng cứ gì mà các người lại đến đây tìm. Cô đây là đang vu cáo hãm hại người khác!" Lê Kim Huyên mỉm cười lạnh lùng, chỉ trích nói
Diệp Thái Linh nhìn Trần Xuân Độ ở bên cạnh. Từ đầu tới cuối trên mặt Trần Xuân Độ vẫn duy trì nụ cười vô lại, khiến Diệp Thái Linh nhịn không được nắm chặt súng, muốn một phát bắn chết tên khốn kia.
"Các người muốn xét thì cứ xét." Lê Duy Dương lên tiếng nói.
Lê Kim Huyên quay đầu lại, cau mày hét lớn: "Ba!"
Lê Kim Huyên làm sao chịu phục, tuy trong lòng cô rất thản nhiên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vênh vang đắc ý như thế của Diệp Thái Linh trong lòng cô liền sinh ra mẫu thuẫn, cực kỳ khó chịu.
"Lục soát cho tôi!"
Diệp Thái Linh vừa ra lệnh, vô số cảnh sát đã bắt đầu lật tung mọi thứ lên để tìm kiếm. Còn Diệp Thái Linh thì tự mình dẫn theo một nhóm người xong vào văn phòng làm việc của nữ chủ tịch nữ thần lục soát.
"Này!"
Lê Kim Huyên khẽ kêu lên, giẫm lên giày cao gót đuổi theo, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng, ngập tràn lửa giận nói: "Cô dựa vào đâu mà vào phòng làm việc của tôi lục soát?"
"Nếu đã lục soát thì phải lục soát toàn bộ." Diệp Thái Linh lạnh lùng đáp lại.
"Yên tâm đi Kim Huyên, sẽ không sao đâu." Trần Xuân Độ đi vào theo, an ủi nói.
"Anh biết cái rắm!" Lê Kim Huyên hung hăng trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng vô cùng tức giận. Cô chỉ là nhìn không quen địa bàn của mình bị người khác không e dè phá hoại. Mà cái gã này hoàn toàn không hiểu mình.
Lê Kim Huyên vừa oan ức lại vừa tức giận, Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm những nhân viên cảnh sát đang lục soát kỹ càng kia, miệng nhếch lên như đang suy nghĩ điều gì.
Anh đương nhiên biết suy nghĩ của Lê Như Yên chỉ là anh có dự định của riêng mình.
Đột nhiên, một nhân viên cảnh sát mở ngăn tủ bàn làm việc của Lê Kim Huyên và lấy từ trong đó ra một túi bột màu trắng.
"Báo cáo đội trưởng Diệp, có phát hiện!"
Một nhân viên cảnh sát đưa cho Diệp Thái Linh một cái túi chứa đầy chất bột màu trắng, Diệp Thái Linh bóp thử, sau đó quay đầu nhìn Lê Kim Huyên cười mỉa mai: "Chủ tịch Lê, túi heroin này ít nhất là một ki-lo-gram, đúng chứ?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nghệch ra, đầu như nổ tung, hoàn toàn trống rỗng.
Heroin, thứ này sao lại ở trong ngăn tủ bàn làm việc của mình?
Sao có thể có chuyện đó?
Đúng lúc này, những lời trước đó của Đào Trường Thanh đột nhiên vang lên trong đầu Lê Kim Huyên, sau đó cô mới phản ứng lại, đây là kế hoạch của Đào Trường Thanh!
Nụ cười kỳ lạ của Đào Trường Thanh khiến Lê Thanh Yên không thể nào quên được, cuối cùng cô cũng hiểu được những gì Đào Trường Thanh đã nói trước đó, đây là đang hãm hại cô!
"Cái này…cái này không phải của tôi!" Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên tái nhợt, thân thể run lên, mái tóc dài rối tung, dáng vẻ không thể chấp nhận được kế hoạch, hãm hại đã được sắp xếp tỉ mỉ này.
"Chủ tịch Lê, người và tang vật đều đã có rồi, cô còn gì để nói?" Diệp Thái Linh mỉa mai: "Chủ tịch Lê, lẽ nào cô muốn nói là có người muốn hãm hại cô sao?"
Nhất thời, các nhân viên cảnh sát đang lục soát phòng làm việc cười rộ lên. Có thể tưởng tượng được, ngày mai chăc chắn Lê Kim Huyên sẽ lên đầu đề của các trang báo thành phố T.
Chủ tịch nữ thần tiếng tăm lừng lại là tội phạm bán ma túy…bề ngoài thì hào hoa nhưng sau lưng thì dâm đãng không thể tả.
"Lê Kim Huyên, tôi khuyên cô nên thành thật nói ra, thứ này là lấy được từ trong tay cô đấy…" Diệp Thái Linh chậm rãi mở miệng.
"Tôi đã nói, thứ này không phải của tôi..." Ngay khi Lê Kim Huyên vừa mới nói xong thì Diệp Thái Linh bỗng nhiên giơ tay lên tát mạnh vào mặt Lê Kim Huyên, khiến một bên mặt cô đỏ như máu!
"Cô còn ở đây mạnh miệng, chờ trở về cục, tôi xem cô còn làm sao già mồm." Vẻ mặt Diệp Thái Linh khinh khỉnh nói.
Lê Kim Huyên thở hắt ra, cô bị mấy nhân viên cảnh sát đè lại, đang liều mạng giãy dụa nhưng cũng vô ích.
"Dẫn đi." Diệp Thái Linh vung tay lên, ra lệnh.
"Chờ đã."
Đúng lúc này, một giọng nói khinh thường từ bên cạnh truyền đến, Diệp Thái Linh quay đầu lại, Trần Xuân Độ chậm rãi phun ra một làn khói thuốc, chế giễu nói: " Đội trưởng Diệp."
"Là anh, đưa anh ta đi luôn." Trên mặt Diệp Thái Linh xẹt qua một tia chán ghét. Cuối cùng hôm nay cô ta cũng có cơ hội đưa Trần Xuân Độ đi một cách đường hoàng rồi.
Cô không tin, lần này cục trưởng còn dám bảo vệ anh... Lần này căn bản không phải là vụ án đánh nhau nhỏ nhặt nữa, cho dù giám đốc công an cũng phải cân nhắc cho kỹ.
Một ki-lo-gram cũng khiến cho đôi nam nữ chó má này chết chắc rồi.
"Chờ một chút, bây giờ đồn cảnh sát thành phố S phá án hống hách như thế sao?" Trần Xuân Độ bỗng nhiên lên tiếng, nụ cười trên mặt biến mất, khinh thường nói.
"Đội trưởng Diệp, tôi khuyên cô nên buông vợ tôi ra, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng ..." Trần Xuân Độ nói từng câu từng chữ một, vẻ mặt cực kỳ ngông cuồng.