Lê Thần Vũ cắn răng nghiến lợi, anh ta muốn phản bác, nhưng anh ta đã không còn bất kỳ dũng khí nào!
Anh ta cũng sắp bị Trần Xuân Độ dọa vỡ mật rồi!
Động cơ máy bay tư nhân điên cuồng gầm thét, chớp mắt đã oanh động bay xa.
Trần Xuân Độ đứng ở sân bay, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng đen của chiếc máy bay tư nhân đó, nơi sâu đáy mắt tràn đầy thâm thúy.
Anh không đùa, câu vừa rồi là lời thề! Sỉ nhục anh anh có thể nhịn, nhưng Lê Kim Huyên là người phụ nữ của anh, anh sẽ không để cô chịu bất kỳ sự bắt nạt nào!
Xung quanh sân bay, rất nhiều du khách từ xa ngắm nhìn một màn này, sắc mặt chấn động, ai có thể nghĩ tới, sân bay lại xuất hiện một màn máu me như vậy.
Trần Xuân Độ đứng đó, bóng dáng như điêu khắc đó khắc sâu vào trong đầu họ, khó mà tiêu tán lãng quên.
Đây là siêu nhân! Những du khách vốn muốn lên máy bay đều quên mất chuyện quan trọng nhất khiến họ đến đây, họ ngây ngốc nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng phập phồng, sắc mặt phức tạp!
Hệt siêu nhân…đây không phải hiệu ứng trong bom tấm Holywood, là chuyện xảy ra thật sự!
Website VietWriter cập nhật nhanh nhất
Có thể tưởng tượng, nếu vừa rồi có người quay lại clip, tuyệt đối sẽ trở thành tiêu đề hot nhất thành phố T.
Nhưng, vừa rồi không ai quay lại, vì họ đều bị chấn động, không một ai nhớ tới chuyện quay clip vào lúc đó.
Trong máy bay tư nhân, Lê Thần Vũ ngồi trên ghế da, thở hổn hển, đau đớn trên tay trái khiến toàn thân anh ta run rẩy, càng thêm căm hận Trần Xuân Độ!
Anh ta bây giờ hận không thể lập tức bắt lấy Trần Xuân Độ, sau đó chém anh thành trăm ngàn mảnh, mới có thể giải trừ mối hận trong lòng mình.
Bên cạnh, một thuộc hạ của nhà họ Lê cầm hộp y tế hoảng loạn chạy tới, xử lý khẩn cấp miệng vết thương cho Lê Thần Vũ.
Sau khi xử lý xong, thuộc hạ bưng điện thoại vệ tinh tới, đưa cho Lê Thần Vũ, cung kính nói: “Cậu hai, cậu cả tìm cậu.”
Lê Thần Vũ cắn răng nhịn đau, nhận điện thoại, đầu kia truyền tới giọng nói ung dung nhàn nhã của Lê Thần Yên: “Lên máy bay rồi sao?”
“Vâng.” Lê Thần Vũ cắn răng nhả ra một câu.
Đầu kia, Lê Thần Yên gật đầu: “Lên máy bay rồi thì tốt, anh sắp xếp rất nhiều cao thủ nhà họ Lê, cùng một vị trưởng lão đi giải quyết Trần Xuân Độ rồi…Vị trưởng lão kia thực lực rất mạnh, giải quyết hắn không thành vấn đề.”
Lê Thần Vũ cười lạnh: “Trưởng lão? Chết rồi!”
“Chết rồi?” Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói kinh ngạc của Lê Thần Yên, anh ta khẽ ngạc nhiên: “Em chắc chắn?”
Sắc mặt Lê Thần Vũ tái nhợt, không chút máu, cuối cùng không nhịn được tức giận nói: “Ông đây cmn một cánh tay cũng không còn nữa, anh nói xem! Chạy trốn như một con chó, anh phái trưởng lão thối tha gì tới bị hắn giết rồi!”
Lê Thần Vũ lửa giận ngút trời, anh ta bình thường luôn ưu nhã học thức, lúc này lại giận đến sắp nổi điên.
Đầu kia im lặng thật lâu sau, giọng nói kiên định nhạt nhạt của Lê Thần Yên truyền tới: “Không nghĩ tới hắn ta khó giải quyết như vậy, cũng khó khách em sẽ thất thủ…anh lập tức tới thành phố T, giúp em báo thù mất cánh tay!”
Cúp điện thoại, đôi mắt Lê Thần Vũ nhìn đám mây ngoài cửa sổ, bắn ra tia sáng lạnh lẽo, như những lưỡi kiếm sắc nhọn.
Tay phải anh ta nắm chặt thành nắm đấm, mối thù này, anh ta vĩnh viên cũng khó mà quên!
…
Lúc này, trong một cơ quan ở Yên Kinh, gian phòng làm việc rộng lớn, bố trí trang hoàng cực kỳ xa hoa, chỉ bức tranh chữ treo tường thôi cũng có thể nói là tuyệt tích danh sư giá cả liên thành.
Một người đàn ông có bảy tám phần tương tự Lê Thần Vũ cúp điện thoại, khóe môi khẽ cong lên, thần bí thâm thúy.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy mở, nữ thư ký yêu kiều vóc dáng hoàn mỹ, gợi cảm, tóc xõa sau vai, chậm rãi bước vào.
“Phó bộ trưởng Lê, máy bay và khách sạn ở thành phố T đã sắp xếp xong rồi.” Nữ thư ký nói.
“Xuất phát, dẫn theo hàng tinh anh qua đó.” Người đàn ông đứng dậy, ngữ khí sâu xa, toàn thần như bao trùm bởi tầng sương mù vô hình, khiến người khác rất khó nhìn thấu.
Người này, chính là anh trai của Lê Thần Vũ, Lê Thần Yên!
Lê Thần Yên và Lê Thần Vũ được người ngoài xưng tụng là như rồng như hổ, nhưng nội bộ nhà họ Lê, chỉ có người nhà họ Lê rõ ràng, ở nhà họ Lê, địa vị của Lê Thần Yên cao hơn Lê Thần Vũ.
Vì địa vị trong quan trường của Lê Thần Yên mạnh hơn Lê Thần Vũ nhiều!
Phó bộ trưởng trẻ nhất trong lịch sử của cơ quan nhà nước nào đó tại Yên Kinh, nhận được sự xem trọng và ủng hộ của rất nhiều nhân vật lớn.
Lê Thần Yên, trầm ổn thành thực hơn Lê Thần Vũ, cực kỳ khôn khéo…trong quan trường vô số người cố kỵ cảnh giác.
Tiềm lực mà Lê Thần Yên biểu lộ còn lớn hơn Lê Thần Vũ, càng có được sự coi trọng của gia tộc.
Lại thêm Lê Thần Vũ mất đi cánh tay ở thành phố T, sự ủng hộ của gia tộc với anh ta rơi xuống vạn trượng, trước đây Lê Thần Yên chèn ép Lê Thần Vũ một cái đầu, bây giờ đã biến thành ổn định địa vị của mình.
“Dạ.” Nữ thư ký phong thái quyến rũ gật đầu, Lê Thần Vũ ngẫm nghĩ giây lát, nói: “Kêu mấy lão già trong cơ quan điều tra một chút thân phận của tên ở rể nhà họ Lê.”
Nữ thư ký quyến rũ sững sốt, sắc mặt cổ quái, cô ta không nghĩ tới, Lê Thần Yên lại kêu các nhân vật lớn trong cơ quan đi điều tra Trần Xuân Độ.
Đó không phải chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường sao, bước đầu điều tra chỉ là một tên phế vật, lại khiến Lê Thần Yên xem trọng như vậy!
“Trông chừng kỹ càng, lần này công tác, cô cùng tôi đi thành phố T, khách sạn...một phòng hai người là đủ rồi.” Lê Thần Yên vỗ vai nữ thư ký, có chút thâm ý để lại một câu, bóng dáng nhanh chóng biến mất trên hành lang.
Nữ thư ký sắc mặt khó tin, nhanh chóng trở nên kích động...cô ta ngày nào cũng sửa soạn vô cùng xinh đẹp, còn đến phòng gym luyện tập vóc dáng gợi cảm cực phẩm, chính là để hấp dẫn lực chú ý của Lê Thần Yên.
Sự cố gắng của cô ta cuối cùng không lãng phí, cô ta cuối cùng đã thu hút được Lê Thần Yên!
So với sự phong lưu phóng khoáng của Lê Thần Vũ, Lê Thần Yên không phóng túng như vậy, ánh mắt anh ta rất kén chọn, nhưng những người phụ nữ thành công tiếp cận Lê Thần Yên đều đạt được không ít chỗ tốt.
Những những thứ này không phải mục đích của vị nữ thư ký yêu kiều kia, mục đích của cô ta là muốn vào nhà họ Lê, dù phải trả giá tất cả.
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé !
Bây giờ, cuối cùng đã thành công bước đầu tiên!
Khoảng thời gian đến thành phố T là cơ hội tốt trời ban, cô ta nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
…
“Mẹ nó, tên khốn nào lại mắng tôi.”
Trong quán bar thành phố T, trong gian phòng làm việc, Trần Xuân Độ liên tục hắt xì vài cái, xoa xoa mũi.
Thanh niên bên cạnh chậc lưỡi: “Đại ca, anh quá hung rồi đi, không sợ mình bại lộ chút nào, giết chóc cả đường tới sân bay…”
Thanh niên nghe thấy Trần Xuân Độ giết tới sân bay thì chấn động, anh ta rất rõ ràng, nếu thân phận của Trần Xuân Độ bại lộ ở nước C thì sẽ gặp phải tai họa bao lớn!
Sắc mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh: “Tôi chém một cánh tay anh ta, sớm muộn gì cũng phải giết tới Yên Kinh.”
“Đại ca, anh thật sự muốn đi?” Thanh niên cả kinh.
“Tại sao không đi?” Trần Xuân Độ nghi hoặc, hỏi ngược lại.
“Không thể đến nơi đó…” Thanh niên trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nói, cmn, thân phận của Trần Xuân Độ ở thành phố T còn có thể che giấu, ở Yên Kinh, vùng đất nước C không yên ổn, vô số nhân vật lớn ngọa hổ tàng long…tuyệt đối không thể che giấu được bao lâu!
Huống chi, thanh niên mơ hồ biết được một số quá khứ của Trần Xuân Độ, nhân quả giữa Trần Xuân Độ và Yên Kinh quá sâu, càng không hợp một mình đến đó!
“Dám dòm ngó vợ tôi, lên trời xuống biển tôi cũng phải giết hắn!” Trần Xuân Độ đứng dậy nói.
“Haiz, đáng tiếc chị dâu không biết, không biết ơn anh á.” Thanh niên cười trộm, nếu Lê Kim Huyên biết thân phận của vị thần bí kia, biểu cảm hẳn rất đặc sắc.
…
Trong biệt thự, chuông điện thoại của Lê Kim Huyên vang lên, cô nghe máy, đầu kia truyền tới giọng nói của Tô Loan Loan: “Lê tổng, tôi tìm thấy Trần Xuân Độ rồi.”
“Anh ta ở đâu?” Lê Kim Huyên vội vàng hỏi, ngay cả bản thân cô cũng không ý thức được, giọng mình đã thêm vài phần nôn nóng.
“Anh ta…” Tô Loan Loan ngập ngừng, dường như có chút không dám nói.
“Anh ta cả đêm đều ở trong quán bar, không ra ngoài.”Lời nói của Tô Loan Loan khiến sắc mặt Lê Kim Huyên bỗng trầm trọng.
“Cô chắc chắn?” Lê Kim Huyên lạnh giọng hỏi, giọng điệu thoáng chốc lạnh xuống, tràn đầy sát khí.
“Tôi đã tìm bạn ở cục cảnh sát điều tra camera mới tìm thấy anh ta.” Tô Loan Loan nói.
“Tôi biết rồi.” Lê Kim Huyên lạnh lùng trả lời, cúp điện thoại xong, khuôn mặt tinh tế tuyệt mỹ cực kỳ khó coi!
“Sao vậy?” Tô Hiểu Vân ở một bên hỏi: “Có phải có tin tức gì rồi không?”
Lê Kim Huyên gật đầu: “Tìm thấy anh ta rồi.”
“Vậy anh ta ở đâu?” Đôi mắt xinh đẹp của Tô Hiểu Vân khẽ lóe lên.
“Cả đêm ở quán bar, đến bây giờ vẫn chưa ra.” Khuôn mặt Lê Kim Huyên băng giá, toàn thân tràn ra sát khí lạnh lẽo.
Nếu Trần Xuân Độ lúc này có mặt ở đây, tuyệt đối sẽ run cầm cập, anh trước giờ chưa từng thấy tổng tài nữ thần sát khí đáng sợ như vậy!
“Đậu xanh, hai chúng ta lo lắng cho anh ta cả đêm, kết quả anh ta lại ăn uống vui say ở quán bar?!” Ánh mắt Tô Hiểu Vân lóe lên tia sáng lạnh lẽo, rõ ràng đã tức giận!
“Không cho anh ta chút sắc mặt, anh ta xem chúng ta thành cái gì?” Tô Hiểu Vân bình thường dịu dàng cũng tràn đầy lửa giận!
Dù là Trần Xuân Độ cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hai vị mỹ nữ này bị chọc giận…Khí thế ánh mắt còn đáng sợ hơn cả sát thủ!
……
Đợi Trần Xuân Độ ra khỏi quán bar, đến tòa nhà Lê thị, vừa muốn đi vào, lại bị bảo vệ chặn lại.
“Anh Trần, lê tổng có sát lệnh, anh không thể vào.” Hai bảo vệ cười xán lạn.
“Tôi không thể vào?” Trần Xuân Độ sững sờ, lập tức cạn lời…cmn…Lê Kim Huyên làm sao vậy, cố ý nhắm vào mình à!
Anh đang báo thù cho cô, truy sát Lê Thần Vũ khắp thành phố T, kết quả quay đầu cô lại ngáng chân mình!
“Vậy tôi phải làm sao vào nói chuyện với Lê tổng các anh?” Trần Xuân Độ cau mày hỏi, sắc mặt không vui.
“Anh có thể bò lên.” Hai bảo vệ ở một bên cười cười, quái dị chỉ vào tòa nhà Lê thị cao chọc trời.
Trần Xuân Độ liếc mắt nhìn, nhân viên đi ngang qua không nhịn được cười ra tiếng.
Tòa nhà Lê thị đều được làm bằng thủy tinh, làm sao bò? Dù là người nhện cũng khó mà bò lên!
“Đây không phải tôi nói, đây là Lê tổng kêu tôi truyền đạt lại với anh, cô ấy nói nếu anh không bò lên, thì đừng mong gặp được cô ấy.” Bảo vệ bổ sung.
“Mẹ kiếp!” Trần Xuân Độ nhịn mãi, tức giận văng tục.
Lê Kim Huyên rõ ràng là đang làm khó anh!
“Bò thì bò, ai sợ ai chứ!” Trần Xuân Độ hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói.
Hai bảo vệ vừa nghe liền vui vẻ, họ nhìn nhau, mắt lóe lên khinh thường.
“Vậy anh bò đi.” Một bảo vệ miễn cưỡng cười mở miệng, giọng điệu lại thêm vài phần trào phúng.
Tòa nhà mà tắc kè cũng bò không nổi thế này, họ đương nhiên không tin Trần Xuân Độ chém gió.
Nổ cái gì không tốt, lại cứ muốn nổ chuyện này, đây không phải là tự đánh lên mặt mình sao?