Tô Loan Loan đứng nhìn chiếc xe Audi biến mát, hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Cô ta cúi đầu nhìn cả người đầy máu tươi, cười khổ một tiếng, xoay người, bước từng bước về phía Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên thấy nguy hiểm đã biến mát, cuối cùng mặc kệ mái tóc dài rối tung của mình, không quan tâm mình chật vật đến thế nào, mà giẫm lên giày cao gót, cố gắng chạy về phía Tô Loan Loan.
“Tổng giám đốc Lê, đừng tới đây.” Tô Loan Loan lên tiếng muốn nhắc nhở Lê Kim Huyên, nơi đây đâu đâu cũng là thi thể và máu tươi, bảo Lê Kim Huyên không nên tới gần.
Nhưng Lê Kim Huyên vẫn không ngừng cố gắng lao tới trước mặt Tô Loan Loan, ôm lấy cô ta, cũng không lo đôi tay ngọc trắng như ngó sen của mình dính đầy máu tươi.
“Tổng giám đốc Lê, đứng đụng vào tôi.” Tô Loan Loan bỗng nhiên tỉnh táo lại, Lê Kim Huyên thích sạch sẽ, nên cô ta vô thức né sang bên cạnh.
“Không.” Lê Kim Huyên lại nắm lấy tay Tô Loan Loan, lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp vô cùng kiên định.
Tô Loan Loan nhìn về phía Lê Kim Huyên, ánh mắt vô thức lộ ra vẻ mơ hồ.
Nhưng thoáng cái cô ta đã kịp tỉnh táo lại, Lê Kim Huyên đang lo lắng cho an nguy của cô ta nên mới có hành động này.
“Tổng giám đốc Lê, cô không sao chứ?” Ôm một lát, Tô Loan Loan quan sát Lê Kim Huyên một chút, quan tâm hỏi.
“Tôi không bị thương, còn cô…” Lê Kim Huyên lo lắng nói.
“Tôi không sao, đây đều không phải là máu của tôi.” Tô Loan Loan lắc đầu, giải thích.
Lê Kim Huyên liếc mắt nhìn những thi thể và máu tươi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, giọng cũng hơi run rầy hỏi: “Những người này… rốt cuộc là ai?”
Tô Loan Loan cúi đầu nhìn, hình xăm màu xanh trên thi thể vô cùng hung tợn và quỷ dị… còn cả con dao sát khí ngất trời kia nữa. Tô Loan Loan có kiến thức rộng, lập tức đưa ra phán đoán, nói: “Thế lực ngầm ở ‘Yên Kinh, chắc không phải là người thành phố T… Chỉ là không biết tại sao lại để mắt tới chúng ta.”
“Chúng ta mới tới Yên Kinh, sao có thể liên quan đến thế lực ngầm ở đây được?” Lê Kim Huyên cau mày thầm nhủ, đột nhiên cô thầm chắn động, nghĩ tới một khả năng… khiến cho đôi mắt xinh đẹp của cô đột nhiên hiện lên vẻ phức tạp.
Chẳng lẽ là… nhà đó?
Lê Kim Huyên không khỏi nhớ lại những chuyện đã qua trước kia… ký ức dường như đã phủ bụi nhiều năm dần dần hiện ra…
“Tổng giám đốc Lê, cô sao vậy?” Tô Loan Loan thấy cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên không ngừng run rẫy, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ thì không nhịn được quan tâm hỏi một tiếng, bỗng nhiên kéo Lê Kim Huyên ra ngoài từ trong ký ức.
Lê Kim Huyên tỉnh táo lại, lắc đầu, sắc mặt thêm mấy phần ảm đạm và phức tạp, lại lắc đầu nói: “Tôi không sao.”
Cô không biết những người của thế lực ngầm này là do ai phái tới, nhưng bây giờ xem ra hình như cũng chỉ có đám người kia mới có thể thuê người tới giết mình… Bởi vì ở trong mắt những người đó, mình là thứ vô dụng của nhà họ Lê, không nên sống sót.
Mặc dù bởi vì Lê Hồng, nhà họ Lê không dám ra tay với Lê Kim Huyên, nhưng luôn có vài người mang lòng oán hận miệt thị, sẽ giở một số thủ đoạn nhỏ.
Nếu không có Tô Loan Loan, e là mình đã sớm bị hại chết.
“Không ngờ thế lực ngầm ở Yên Kinh lại mạnh như vậy, chỉ một nhánh đã vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.” Tô Loan Loan cảm khái nói: “Nếu như là nhánh chính, vậy chúng ra sẽ rơi vào nguy hiểm…”
“Không đâu.” Tô Loan Loan vừa dứt lời, Lê Kim Huyên đột nhiên lên tiếng. Tô Loan Loan nghiêng đầu nhìn về phía Lê Kim Huyên, chỉ thấy cô vẻ mặt bình tĩnh nói: “Một khi tới thời khắc quan trọng, anh ta sẽ xuất hiện.”
Mà Tô Loan Loan thấy biểu hiện khác lạ của Lê Kim Huyên khi cô nói về anh ấy, trái tim cô ta run lên, thầm thở dài.
Cô ta đương nhiên nhìn thấy bóng hình trong miệng Lê Kim Huyên, nhưng so với Lê Kim Huyên quan sát từ xa, Tô Loan Loan đứng gần quan sát còn thấy rõ ràng hơn rất nhiều.
Tô Loan Loan thấy rõ bóng lưng vừa xa lạ vừa quen thuộc kia… Đặc biệt là bóng lưng, thậm chí đôi khi cô ta rất dễ nhìn lầm.
Còn có thể là ai, bóng dáng kia rất giống Trần Xuân Đội!
Tô Loan Loan há miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, cô ta vẫn chỉ là nghỉ ngờ, cũng không xác định đó có thật là Trần Xuân Độ hay không.
Hai người cho dù là khí thế hay thân thủ, chênh lệch thật sự quá lớn, ít nhất trong mắt Tô Loan Loan, thân thủ của Trần Xuân Độ khác nhau một trời một vực với người tàn sát hôm nay, hoàn toàn không phải một người!
Tô Loan Loan thầm than trong lòng, cô ta vẫn hoài nghỉ Trần Xuân Độ, nhưng từ đầu đến cuối cô ta vẫn không có bằng chứng để chứng minh thân phận của anh.
Không chỉ như vậy, sau khi từng chạm trán với Trần Xuân Độ, Tô Loan Loan đã không dám điều tra anh nữa rồi.
Sự thần bí khó lường của Trần Xuân Độ khiến Tô Loan Loan sợ hãi.
“Những kẻ này xử lý thế nào đây?” Lê Kim Huyên cúi đầu, nhìn đống thi thể và những vũng máu lớn dưới đất, khuôn mặt xinh đẹp tái nhọt, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Mặc dù đã sớm có lòng chuẩn bị, từng chứng kiến mấy cảnh tượng máu tanh, nhưng lúc một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng máu me như sống dưới địa ngục này, Lê Kim Huyền vẫn thấy đáy lòng lạnh lẽo, vô cùng sợ hãi.
“Tôi gọi điện thoại nặc danh, để cảnh sát Yên Kinh tới xử lý.” Tô Loan Loan nói.
Lê Kim Huyên gật đầu, hơi lo lắng nói: “Cẩn thận một chút.”
Lê Kim Huyên lo Tô Loan Loan gọi điện thoại nặc danh sẽ bị cảnh sát nắm được sơ hở.
“Yên tâm đi, không sao đâu.” Tô Loan Loan cười nhạt. Cô ta xuất thân từ Đội đặc nhiệm nước C, gọi điện thoại nặc danh chỉ là trò vặt, cảnh sát sẽ không thể tìm ra cô ta.
Cô ta thay đổi hiện trường một chút, đến lúc cảnh sát Yên Kinh đến sẽ không thể tìm ra Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên từ trong các đầu mối.
Hai người trở lại phòng trong khách sạn, Lê Kim Huyên ngồi trên giường, chân mày nhíu chặt: “Người này không biết lại chạy đi đâu rồi.”
Trái tim Tô Loan Loan run lên, cô ta an ủi Lê Kim Huyên: “Tổng giám đốc Lê, anh ta tay không tắc sắt, lại không có thân thủ này, đương nhiên không thể tham chiến.”
“Tôi biết.” Lê Kim Huyên gật đầu, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ đang xem thường anh ta, anh ta không phải là đàn ông!”
Tô Loan Loan lúng túng cười một tiếng, đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan nhìn nhau, Tô Loan Loan vừa định đi mở cửa, lại không ngờ động tác của Lê Kim Huyên lại nhanh hơn. Cô đứng phắt dậy, tựa như sói đói lao về phía cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, Trần Xuân Độ đứng ở cửa phòng, nhìn lướt qua Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đang kinh ngạc. Anh hơi sững sờ, chớp mắt đã tỉnh táo lại, mặt đầy kích động nhìn về phía Lê Kim Huyên, lớn tiếng nói: “Tổng giám đốc Lê, cuối cùng em cũng không sao rồi, em làm anh lo chết đi được!”
Trần Xuân Độ nói xong, không đợi Lê Kim Huyên kịp phản ứng đã mở cửa đi vào, ôm chặt lấy Lê Kim Huyên, ngửi được ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, anh khó lòng kìm nén hưng phấn: “Tổng giám đốc Lê, em không biết anh lo lắng cho em như thế nào đâu, em không sao là tốt rồi! Em không sao là tốt rồi!”
“Đủ rồi!” Lê Kim Huyên cau mày, giờ phút này tâm trạng của cô rất không tốt, đương nhiên không muốn có bất cứ gần gũi da thịt gì với Trần Xuân Độ.
Cô quát khẽ một tiếng, sau khi đẩy Trần Xuân Độ ra, xoay người bước đến bên giường ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Trần Xuân Độ hơi sửng sốt, nhìn Tô Loan Loan một cái, cô ta cho anh ta một ánh mắt, sau đó lớn tiếng chất vấn: “Anh lại đi đâu vậy hả? Tôi thì đánh giết, trong thời khắc tổng giám đốc Lê gặp nguy hiểm, tại sao anh lại biến mất?”
Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười một tiếng, cúi xuống, lấy lòng rót hai tách trà trên bàn uống nước cho Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan, thái độ hòa ái cung kính, cười giải thích: “Còn không phải tôi đi gọi cứu binh sao… hai người xem bên ngoài…”
Trần Xuân Độ kéo màn cửa sổ ra, chỉ về phía vũng máu và đống thi thể ở đằng xa ngoài cửa sổ. Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan nhìn theo hướng ngón tay Trần Xuân Độ, cuối cùng thấy hai chiếc xe cảnh sát đang gầm thét lao đến!
“Chuyện này…” Khuôn mặt đẹp của Lê Kim Huyên hơi ngắn ra, không rõ chuyện gì.
Cô không hiểu nhìn về phía Tô Loan Loan, hai người vừa mới nói báo cảnh sát ở cửa khách sạn, thế mà bây giờ xe cảnh sát đã đến rồi?
Tốc độ này không khỏi cũng quá kinh khủng, quá nhanh rồi!
Mà Tô Loan Loan càng mờ mịt hơn, cô ta lắc đầu, giải thích: “Tổng giám đốc Lê, tôi còn chưa kịp báo cảnh sát…”
*Dĩ nhiên là tôi báo cảnh sát rồi.” Đúng lúc này, một giọng nói đầy đắc ý vang lên. Trần Xuân Độ nhìn ngoài cửa sổ, từng chiếc xe cảnh sát lao tới, vẻ mặt đầy vẻ đắc ý: “Có hai kẻ cầm đao đuổi theo anh hai con phố, may mà anh chạy nhanh bỏ lại bọn họ… sau đó anh không yên tâm về hai người nên đã vội báo cảnh sát.”
Lúc này Trần Xuân Độ đương nhiên là đang nói hươu nói vượn, cảnh sát này là thanh niên kia lợi dụng thủ đoạn đặc biệt để báo án, hơn nữa tất cả cảnh sát gần đó đã vội vã đến đây sau khi nhận được tin báo.
Tốc độ này còn nhanh hơn đồn cảnh sát không biết bao nhiêu lần.
“Ha, tôi nói anh trốn ở đâu, thì ra là đi báo cảnh sát.” Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, cười lạnh một tiếng. Mặc dù giọng nói vẫn châm chọc như trước, nhưng sắc mặt đã dịu đi không ít.
Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười một tiếng, mà sắc mặt Lê Kim Huyên đột nhiên lạnh lẽo, nói với Trần Xuân Độ: “Được rồi, ở đây không còn chuyện của anh nữa, đi ra ngoài đi.”
Trần Xuân Độ sửng sốt một chút, mà Lê Kim Huyên thấy Trần Xuân Độ vẫn lề mề, âm điệu nhất thời tăng cao hơn mấy phần: “Đi ra ngoài!”
“Được rồi.” Trần Xuân Độ vội vàng đáp, rồi lui ra ngoài.
Sau khi Trần Xuân Độ rời đi, Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ lui ra, biến mắt ở cửa, thở dài.
Hiếm khi nào, gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của Lê Kim Huyên lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Sóng gió hôm nay đã khiến Lê Kim Huyên mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Tô Loan Loan thầy Lê Kim Huyên hết sức mệt mỏi, vô cùng biết điều thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Lê, thời gian không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài trước.”
Lê Kim Huyên gật đầu, Tô Loan Loan đi ra khỏi phòng, suy tư một lát, đột nhiên đi tới cửa phòng Trần Xuân Độ.
Cô ta do dự chốc lát, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng.
“Tôi có thể vào không?” Tô Loan Loan hỏi.
Trần Xuân Độ gật đầu, Tô Loan Loan theo sau đi vào, ngồi trên ghế sofa.
“Đã trễ thế này còn tới phòng tôi làm gì?” Trần Xuân Độ nhìn về phía Tô Loan Loan, vô cùng thoải mái.
Tô Loan Loan nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, khuôn mặt bình thường này lại tràn đầy vẻ quyến rũ độc nhất vô nhị của đàn ông, giữa hai hàng lông mày có vẻ thâm sâu khó lương không nói ra được.
Mà đôi mắt của anh như một đầm nước sâu thẳm, Tô Loan Loan không thể nắm bắt được gì từ trong đáy mắt anh.
Giọng điệu của Trần Xuân Độ vẫn đầy vẻ tùy tiện, thậm chí còn có vẻ kinh thường chế giễu Tô Loan Loan.
Mà Tô Loan Loan thẳng thắn bỏ qua sự khinh thường này, cô ta đã sớm hiểu rõ Trần Xuân Độ, nếu đổi lại là người khác đã sớm bị cô ta đánh rơi mấy cái răng rồi.
Tô Loan Loan nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ hồi lâu, nhìn khiến anh cũng hơi không nhịn được bắt đầu kích động, thiếu kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc muốn làm gì, nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì.”
“Người đó, chính là anh.” Tô Loan Loan nhìn về phía Trần Xuân Độ, bắt ngờ hỏi một câu.