Trần Xuân Độ vừa dứt lời, mọi người nhất thời khiếp sợ… cả căn phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Khách quý có mặt tại đây đều chết lặng, ai cũng nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt kỳ lạ… ánh mắt kỳ quái không thể diễn tả.
“Ha ha ha…” Đúng lúc này, Ngọc Vinh Hiên cười lớn, anh ta và Kỳ Tín liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn Trần Xuân Độ, giọng điệu mang theo vẻ chế giễu nồng đậm: “Đá Emerald bị anh xem là thứ rác rưởi, vậy hai phiến đá mà anh cắt ra gọi là gì, chẳng lẽ là phân!”
Kỳ Tín gật đầu, giọng nói khàn đặc hơi châm chọc: “Tôi đã lăn lộn trong giới đồ thạch hơn nửa đời người, thật sự không biết còn ngọc gì mới có thể xem đá Emerald là đồ rác rưởi.”
“Một tên ngốc ra vẻ hiểu biết, ngay cả đá Emerald cũng không biết, còn dám đứng ra hồng hách, hay chúng ta kiểm tra đá Emerald là loại gì trước đi?”
Ngọc Vinh Hiên lạnh nhạt nói, nhưng mỗi câu nói đều cực kỳ mỉa mai, làm Trương Bảo Thành ở bên cạnh rất lúng túng, khuôn mặt già nua hoàn toàn không nén được giận.
Trương Bảo Thành liếc nhìn Trần Xuân Độ, khẽ nói: “Cậu không biết thì đừng nói lung tung, đá Emerald là loại đứng đầu, lần này chúng ta thua chắc rồi.”
Trần Xuân Độ không đáp lại, mà lạnh nhạt nói: “Vẫn còn máy phiến đá nữa, ai thắng ai thua chưa thể kết luận được.”
Trương Bảo Thành thầm thở dài, lắc đầu, tên này đến chết vẫn còn sĩ diện đúng không?
Câu nói của Trần Xuân Độ như viên đá dấy lên sóng lớn ngập trời, Ngọc Vinh Hiên nhìn chằm chằm anh, rồi cười lạnh lùng chế giễu: “Anh muốn dùng ba phiến đá tùy ý chọn kia để lật thế cờ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
“Vẻ ngoài ba phiến đá này cực kỳ xấu, nếu có thể cắt ra ngọc cao cấp, đã cảm tạ trời Phật lắm rồi.” Kỳ Tín đứng sau Ngọc Vinh Hiên nhìn lướt qua, rồi lạnh nhạt nói.
“Nhĩ Đông Trần, dựa vào ba phiến đá này cũng muốn thắng tôi, sao cậu không đái ra soi lại mình đi, bộ dạng thấp kém của cậu thật sự muốn chết mà.” Ngọc Vinh Hiên khoanh tay trước ngực, liên tục cười gẵn.
Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, nhưng Lê Kim Huyên ở phía sau anh thì nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên vẻ lo lắng nồng đậm.
“Thế này thì thắng bằng cách nào?” Mặt Lê Kim Huyên tái nhợt.
Trong đám khách quý, Lê Thần Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì quay đầu nhìn hai ông lão phía sau hỏi: “Hai vị tiền bối thấy thế nào?”
Hai ông lão nhìn nhau, rồi lại nhìn Trần Xuân Độ đáp: “Chúng tôi không thể nhìn thấu… ba phiến đá đó, nhưng xét theo cục diện trước mắt, thì khả năng cậu ta thua sẽ cao hơn.”
Lê Thần Vũ gật đầu, nhìn Trần Xuân Độ, rồi nở nụ cười sâu xa khó hiểu: “Nhĩ Đông Trần, xem ra không cần tôi ra tay cũng có thể giết chết anh…”
“Lại ra rồi!” Đúng lúc này, bên Ngọc Vinh Hiên lại xuất hiện tiếng kinh hô, chỉ thấy phiến đá thứ ba của anh đang phát ra tia sáng màu đỏ nhạt dưới ánh đèn trắng.
Tia sáng đỏ này rất nhạt, nhưng lại gây ra cơn chấn động trong phòng đồ thạch nhỏ bé này.
“Ruby… tôi không nhìn lầm chứ, không ngờ lại là Ruby…”
“Trời ơi, không ngờ thế hệ sau nhà họ Ngọc bắt tay với Kỳ Tín lại cắt ra Ruby! Đây đúng là loại quý hiếm, thậm chí còn hiếm có hơn đá Emerald nữa.”
Từng ánh mắt ngạc nhiên phức tạp đổ dồn về phía Ngọc Vinh Hiên, trong đó có không ít ánh mắt đầy kính phục.
“Dù chất lượng loại quý hiếm này không cao bằng đá Emerald, nhưng chắc chắn giá trị phải cao hơn.”
Ngọc Vinh Hiên nhìn thấy ánh sáng đỏ đó, thì vẻ mặt bắt đầu kích động, cười lớn về phía Trần Xuân Độ: “Trần Xuân Độ, anh lấy cái gì để so với tôi, là hai phiến đá rác rưởi này à?”
Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn Ngọc Vinh Hiên, rồi phả ra một làn khói, vẻ mặt hờ hững.
Bên cạnh bỗng vang lên giọng nói đầy ngạc nhiên phức tạp: “Chuyện này sao có thể?”
Mọi người đều nhìn qua đó, chỉ thấy MC đang nhìn chằm chằm một phiến đá thô, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Không ngờ dưới ánh đèn trắng, phiến đá thô bị mọi người xem thường đó lại phát ra ánh sáng đỏ nồng đậm.
Ánh sáng đỏ nồng đậm đó gần như nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nó vọt thẳng lên trời, làm hư không cũng hơi chắn động.
Trong phòng đồ thạch hoàn toàn yên ắng, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hiện lên vẻ say mê, ánh sáng đỏ này vừa thâm thúy vừa đẹp… cô chưa từng nhìn thấy ánh sáng nào đẹp như thế.
Trong lòng Ngọc Vinh Hiên cũng chắn động khi nhìn thấy ánh sáng đỏ này, thậm chí nó còn vượt khỏi tầm hiểu biết của anh.
Trong ký ức của anh, khi cắt ra, bất kỳ phiến đá thô nào mà anh từng gặp đều không xuất hiện ánh sáng mãnh liệt như này.
Kỳ Tín càng ngẩng đầu, khuôn mặt da bọc xương hiện lên vẻ chắn động, dù là ông cũng chưa từng nhìn thấy hiện tượng lạ như này.
“Chuyện này không thể nào…” Tim ông đập loạn xạ, nhìn thầy ánh sáng đỏ này, trong lòng ông chợt nghĩ ra một khả năng gần như là không thể.
“Đây…” Trong lòng Trương Bảo Thành cực kỳ chấn động, ông chợt nhớ ra hình như phiến đá thô này không phải ông chọn…
“Đá Emerald, Ruby đều là đồ rác rưởi.” Trần Xuân Độ nhìn Ngọc Vinh Hiên, lạnh nhạt nói, giọng điệu bình tĩnh mang theo vẻ khinh thường mỉa mai.
“Đây mới là cực phẩm thật sự.” Trần Xuân Độ từ tốn nói, Ngọc Vinh Hiên nghiền răng nghiền lợi, câu nói của anh như một cái tát vả mạnh vào mặt anh ta.
Thật mỉa mai, một người ngoài nghề không hiểu chuyện gỉ lại cắt ra Ruby cực phẩm.
“Chuyện này sao có thể…” Kỳ Tín đứng sau Ngọc Vinh Hiên cũng bắt đầu nghi ngờ ánh mắt của mình, khuôn mặt già nua hoàn toàn không nén được giận.
“Rốt cuộc hai người có biết gì về ngọc cực phẩm không? Con cháu nhà họ Ngọc, hội trưởng hiệp hội đổ thạch tiền nhiệm lại cắt ra thứ rác rưởi như này?” Trần Xuân Độ nhếch miệng cười không hề giấu giếm.
Mọi người đều chắn động, ai có thể ngờ, Trần Xuân Độ tùy ý chọn một phiến đá thô lại là Ruby cực phẩm.
So với ánh sáng đỏ nồng đậm này, thì Ruby trong tay Ngọc Vinh Hiên chẳng là cái thá gỉ? Thật sự khác nhau như đom đóm và trăng sáng, một trời một vực.
Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên lạnh lẽo hung ác, cả người đều đang run rấy, trông rất dữ tợn.
Anh không thể ngờ rằng, phiến đá thô mà Trần Xuân Độ tiện tay chọn lại là một viên Ruby, hơn nữa còn là cực phẩm.
Nháy mắt đã lần át, nghiền nát toàn bộ phiến đá thô của anh.
“Anh chỉ may mắn thôi, kiểu may mắn nghịch thiên này, anh có giỏi thì xuất hiện ở từng phiến đá đi.” Ngọc Vinh Hiên cười khẩy, hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Trần Xuân Độ bĩu môi, Kỳ Tín khàn giọng chế giễu: “Còn hai phiến đá thô nữa, trừ phi mỗi phiến đều là Ruby cực phẩm, bằng không cậu vẫn đừng hòng thắng.”
Rất nhiều khách quý nhanh chóng bình tĩnh lại, bọn họ xì xào bàn tán, không còn nhìn Trần Xuân Độ chắn động như trước nữa, vì rõ ràng phiến đá này do anh tùy ý chọn, anh là người ngoài nghề, có thể tài giỏi nhìn ra Ruby cực phẩm bên trong phiến đá thô à? Làm sao có thể… ngay cả Ngọc Vinh Hiên và Kỳ Tín cũng không nhìn ra.
Có lẽ tên này thật sự chỉ may mắn thôi, vừa khéo chọn trúng phiến đá có Ruby cực phẩm.
Đúng lúc này, trong đám người, Lê Thần Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì nhếch miệng, nở nụ cười sâu xa: “Thật thú vị…”
Rồi Lê Thần Vũ quay đầu, khẽ nói với thuộc hạ bên cạnh: “Cậu mau đi tìm chuyên gia giám định bảo thạch đến đây, tôi muốn mời bọn họ… nghiên cứu thảo luận chút kiến thức về bảo thạch.”
“Vâng.” Thuộc hạ vội rời đi, Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ cực kỳ vô lại ở bên cạnh, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lẽo.
~k* “Dương chỉ ngọc… kết cấu tinh xảo… chắc chắn cũng là cực phẩm.” Dưới đài có khách quý lẫm bẩm, Ngọc Vinh Hiên không hỗ là con cháu nhà họ Ngọc trong phương diện phân biệt đá, không ngờ màu lục cắt ra đó là Dương chi ngọc hàng đầu.
Không những thế, trong phiến đá thô này chỉ có một lớp đá mỏng, phần còn lại là một viên Dương chỉ ngọc lớn khó có thể ước tính giá trị.
Ngọc Vinh Hiên nhìn thấy viên Dương chỉ ngọc đó, thì tâm trạng cực kỳ tốt, nhìn Trần Xuân Độ cười lớn: “Trần Xuân Độ, anh lấy gì để đầu với tôi, Dương chỉ ngọc này đủ để phá vỡ kỷ lục đại hội đổ thạch rồi.”
Trần Xuân Độ ngồi trên ghế, khoanh hai tay trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi, như không nghe thấy lời Ngọc Vinh Hiên nói.
Ngọc Vinh Hiên thầy Trần Xuân Độ phớt lờ mình, thì cười khẩy: “Sao thế, sợ rồi à? Anh tưởng anh dựa vào may mắn thì lần nào cũng có thể đánh thắng tôi?”
Ngọc Vinh Hiên vừa dứt lời, một thợ cắt đá bỗng dừng lại.
Thợ cắt đá nhìn chằm chằm phiến đá thô đó, toàn thân run rầy, trợn tròn mắt, như nhìn thấy chuyện không dám tin.
“Ngọc Hòa Điền vàng… trời ơi, sao loại ngọc này cũng xuất hiện?” Thợ cắt đá lắm bẩm: “Mình đã cắt vô số ngọc… nhưng ngọc Hòa Điền vàng thì đây là lần đầu tiên.”
Câu nói tự lẫm bẩm của thợ cắt đá truyền vào tai Ngọc Vinh Hiên, làm anh ta nhất thời biến sắc.
Ngọc Vinh Hiên bật dậy, bỗng xông tới trước phiến đá thô đó, đầy thợ cắt đá qua một bên.
Sau khi Ngọc Vinh Hiên nhìn thầy vét cắt đó, thì đầu óc nỗ tung như sét đánh ngang tai, cả người chết lặng.
“Không thể nào… không thể nào!”
Ngọc Vinh Hiên ra sức lùi về sau, như chịu đả kích rất lớn.
Cả người Ngọc Vinh Hiên run rấy, nghiền răng nghiền lợi, cơ thể không khỏi run cầm cập.
“Lại cắt ra rồi! Ngọc Hòa Điền vàng?” Kỳ Tín cũng tiến tới nhìn vết cắt đó, ngạc nhiên đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài.
ÖI Toàn bộ khách quý đều bật dậy, ngọc Hòa Điền vàng… không ngờ lại là ngọc Hòa Điền vàng… Trong ngọc Hòa Điền thì ngọc vàng cực kỳ hiếm, chỉ xuất hiện máy lần trong lịch sử mấy nghìn năm tìm ngọc, so với viên Dương chỉ ngọc kia, thì ngọc Hòa Điền vàng gần như là thần thoại, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Mọi người đều bị chắn động.
Là kiểu chân động… tâm trí run rẫy.
Còn Ngọc Vinh Hiên, mặc dù anh ta đang đứng đó, nhưng cả người… lại run lẫy bẩy.
Hai chân không khỏi run cầm cập.
Ngọc vàng?
Ngọc Hòa Điền vàng… không ngờ một người ngoài nghề không biết gì lại gặp được ngọc Hòa Điền vàng? Loại ngọc chỉ có thể gặp trong truyền thuyết, lại bị anh ta chọn trúng.
Đây là may mắn ư… là may mắn nghịch thiên khó có thể tưởng tượng được, lừng lẫy từ trước đến nay.
Ngọc Vinh Hiên là con cháu nhà họ Ngọc, nên hiểu rõ giá trị ngọc Hòa Điền vàng trong giới ngọc nhát…
nó có thể gây ra một trận bão lớn.
Ngọc Vinh Hiên sắp quỳ xuống rồi… chỉ thấy Trần Xuân Độ từ từ đứng dậy, bình tĩnh liếc nhìn ngọc Hòa Điền vàng, rồi lạnh nhạt nói: “Thật ngại quá, lần này tôi lại may mắn nữa rồi.”