Khí thế của người này vô cùng mạnh mẽ, khi anh ta xuất hiện đã thu hút người rất nhiều chú ý.
Bộ vest đắt tiền này chỉ những người biết nhìn hàng mới nhận ra đây là bộ đồ làm bằng tay hàng đầu thế giới.
Giá của bộ đồ này nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường, ngay cả một số người giàu có cũng sẽ không mặc bộ đồ này.
Bởi theo họ, mặc bộ đồ này rất xa xỉ và lãng phí.
Nhưng chủ nhân của bộ đồ này dường như không quan tâm, cứ như bộ đồ này chẳng khác gì một bộ đồ bình thường.
“Cộp cộp cộp…”
Đôi giày da bò Ý đẳng cấp tinh xảo giẫm trên mặt đắt, hiện trường im lặng đến nỗi có thẻ nghe được tiếng kim rơi, chỉ còn sót lại âm thanh tiếng giày giẫãm lên mặt sàn.
Tiếng giày da chói tai giãm lên mặt đất, dưới sự che chở của một đám vệ sĩ, bóng người này đi về phía Trần Xuân Độ, vẻ mặt hờ hững nhưng lại có một luồng khí thé mạnh mẽ vô hình bao trùm lấy nơi đó, khiến mọi người im lặng như tờ một cách bắt thường.
Tắt cả ánh mắt lần lượt nhìn về bóng dáng kia, ai cũng không khỏi kinh ngạc, xuýt xoa.
“Đây không phải là cậu hai nhà họ Lê sao? Anh ta cũng đến tham dự buổi đồ thạch nữa à?”
“Tôi nghe nói không hiểu vì sao, anh ta bị cụt một cánh tay. Từ đó không ai tháy anh ta nữa, không ngờ anh ta vẫn còn sống, nhìn dáng vẻ này hình như anh ta cũng không bị đả kích nặng nề lắm.”
“Không phải anh ta bị cụt một cánh tay sao? Sao tôi tháy anh ta có đủ cả hai tay thế?”
“Tôi đã nói mà, làm sao anh có thể bỏ được buổi đổ thạch hắp dẫn như thế này?”
Chẳng máy chốc, một vài người trong đám cũng ngứa mồm không chịu nồi bắt đầu xì xằm to nhỏ.
Mà Lê Thần Vũ dường như không nghe thây những lời bình luận của những đám người này, ánh mắt thẳng tắp đi nhanh về phía Trần Xuân Độ.
Lê Kim Huyên hơi nhíu mày, cơn gió nhẹ vén tóc mái cô lên khiến trong lòng cô lo lắng.
Lúc trước hai người gặp nhau đều ở thành phó T, dù thế lực của nhà họ Lê có hùng mạnh hơn nữa nhưng cũng không thể làm gì Lê Kim Huyên.
Sức ảnh hưởng của nhà họ Lê ở thành phó T có khả năng không bằng tập đoàn Lê thị.
Nhưng bây giờ không giống lúc xưa, đây là Yên Kinh, là địa bàn của nhà họ Lê.
Mà mắy người Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ là người ngoài, tập đoàn Lê thị gần như không giúp được gì cho bọn họ, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính họ!
Nhưng bọn họ đứng dưới mái hiên nhà người không thẻ cúi đầu, đây là địa bàn của Lê Thần Vũ… Có thể tưởng tượng được áp lực mà bọn họ đang đối mặt lúc này.
Nếu lúc này Lê Thần Vũ muốn bọn họ khó xử thì bọn họ gần như hét cách.
Lê Kim Huyên càng nghĩ càng sợ. Cô liếc nhìn Tô Loan Loan thì thấy Tô Loan Loan cũng đang chau mày, sắc mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm máy vệ sĩ bên cạnh Lê Thần Vũ.
Tô Loan Loan đã đoán được những vệ sĩ bên cạnh Lê Thân Vũ đều là tinh nhuệ, thực lực thân thủ không tầm thường, không có người nào là hạng xoàng cả.
Nếu để Tô Loan Loan đối phó rất vướng tay chân.
Đương nhiên Tô Loan Loan không biết, vì tránh cho Lê Thần Vũ gặp chuyện ngoài ý muốn như ở thành phó T nữa nên Lý Hồng đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu. Những vệ sĩ này đều do Lê Hồng lựa chọn kỹ càng để bảo vệ Lê Thần Vũ sẽ không bị tổn thương nào nữa dù là nhỏ nhát.
“Đừng sợ.” Trong lúc Lê Kim Huyên thấp thỏm không yên thì đột nhiên, một bàn tay to thô nắm lấy bàn tay trắng nõn, mềm mại và mảnh mai của cô. Giọng nói bình tĩnh truyền đến từ bên cạnh khiền trái tim đang hoảng loạn của Lê Kim Huyên bình tĩnh hơn nhiều. Giọng nói này mang lại cho cô rất nhiều sức mạnh và sự ấm áp.
Lê Kim Huyên quay đầu lại nhìn, thì thây Trần Xuân Độ nhìn cô bằng vẻ mặt bình tĩnh.
“Anh ta vốn là chó nhà có tang, có gì phải sợ?” Trần Xuân Độ hờ hững thốt lên, lời của anh như một mũi kim sắc bén mạnh mẽ tiếp thêm động lực cho Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp toát lên vẻ kiên định, nhìn Lê Thiên Vũ nói: “Cậu Lê, đã lâu không gặp.”
Lê Thần Vũ gật đầu, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Lê Kim Huyên hai ba giây rồi mới nhìn về phía Trần Xuân Độ: “Anh còn dám tới Yên Kinh.”
Lê Kim Huyên sững sờ, khuôn mặt xinh đẹp hơi ngây ra. Tô Loan Loan cũng hơi khó hiểu. Bọn họ không ngờ Lê Thiên Vũ lại bỏ qua bọn họ, càng không ngờ câu nói đầu tiên lại là nói với Trần Xuân Độ.
Lễ nào giữa hai người bọn họ có… chuyện quá khứ sao?
Trần Xuân Độ đứng bên cạnh Lê Kim Huyên nghe được Lê Thần Vũ nói vậy, khinh thường bĩu môi, sau đó hờ hững nói: “Tôi muốn đi đâu chẳng được, có gì sợ mà không dám tới chứ?”
Đám người xung quanh nhất thời lao xao, một ít nhà giàu ở Yên Kinh kinh ngạc tột độ khi thấy Trần Xuân Độ trả lời như vậy.
Trong rất nhiều gia tộc ở Yên Kinh, nhà họ Lê coi như cũng có tiếng tăm, huống chi Lê Thần Vũ càng nổi tiếng là kỳ tài trong giới kinh doanh ở Yên Kinh, mỗi một cử chỉ hành động của anh ta đều gây tiếng vang lớn trong giới kinh doanh.
Dù là Lê Kim Huyên lúc nãy cũng không dám mở miệng nói nặng anh ta.
Nhưng nào ngờ người đàn ông này lại hồng hách như vậy, chưa nói máy câu đã muốn chống đối Lê Thần Vũ!
“Được, tùy anh.” Không ngờ Lê Thân Vũ chỉ cười lạnh nhạt gật đầu.
Lê Thần Vũ bình tĩnh lạ thường, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ không hề che giấu chút ý giận nào, có chăng chỉ là sự thờ ơ, bình tĩnh đến tột cùng.
Bởi vì tắt cả mọi người, bao gồm cả Trần Xuân Độ đều không liên quan gì tới anh ta hoặc là nói tắt cả mọi người chỉ là đám kiến hôi trong mắt anh ta.
Mục tiêu lớn nhát của anh ta là kế thừa y bát của Lê Hồng và trở thành ông chủ nhà họ Lê, anh ta đã hoàn toàn buông bỏ những ân oán trước kia từ lâu rồi.
Còn Trần Xuân Độ ư? Khi anh ta đã bước lên vị trí của Lê Hồng, đền lúc đó anh ta muốn làm gì Trần Xuân Độ mà chẳng được…
Không phải người ta thường nói quân thủ trả thù mười năm chưa muộn sao?
Đương nhiên anh ta muồn rửa sạch mi thù mắt một cánh tay này. Đợi khi anh ta báo thủ, tất nhiên anh ta sẽ khiến Trần Xuân Độ nếm đủ mọi kiểu dằn vặt trước khi chết.
Sau khi Lê Thần Vũ nói xong câu đó thì xoay người đi về phía khu đồ thạch cao cấp.
Mà Trần Xuân Độ rất tò mò nhìn chằm chằm Lê Thần Vũ: “Không phải anh bị tàn phề rồi sao?”
Lê Thần Vũ hơi sững lại, lời của Trần Xuân Độ khiến vẻ mặt hờ hững của anh ta đột nhiên căng cứng.
Tàn phê… hai chữ này khiến vẻ mặt tuy vẫn bình thản của Lê Thần Vũ như nhiễm một tầng sương lạnh.
Khoảnh khắc đó từ sâu trong đáy mắt Lê Thần Vũ lóe lên ánh sáng rét lạnh.
Nhưng bước chân của Lê Thần Vũ chỉ thoáng dừng lại sau đó nhanh chóng biền mát trong đám người.
Chờ sau khi Lê Thần Vũ rời đi, đám đông mới từ từ tản ra.
EU SSS Tô Loan Loan nặng nề thở ra một hơi, mãi đến khi Lê Thần Vũ rời khỏi thì tảng đá đè nặng trong lòng cô ta mới được gỡ xuống.
Trong lúc Lê Thần Vũ đối chọi với Trần Xuân Độ, Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên không dám nói câu nào, lời muốn nói cứ mắc kẹt trong cổ họng, cứ như có một luồng áp lực vô hình nào đó khiến bọn họ thốt không nên lời.
Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm bóng dáng đã biến mát của Lê Thần Vũ, đôi mắt đẹp lóe lên vẻ sâu lo.
“Không sao. Anh ta sẽ không dám làm ra hành động càn rỡ gì trong buồi đỗ thạch đâu.” Trần Xuân Độ rút điều thuốc ra ngậm lên môi, giọng điệu sâu sắc.
“Tại sao?” Lê Kim Huyên nhíu mày, không hiểu.
“Rất đơn giản, bởi vì nơi đây có rất nhiều tai to mặt lớn, một là anh ta sợ ngộ thương những người anh ta không dám đụng tới, hai là anh ta muốn bảo vệ thanh danh của nhà họ Lê.” Sau khi Trần Xuân Độ châm thuốc, rít sâu một hơi sau đó chậm rãi phà ra một vòng khói thuốc.
Lê Kim Huyên dường như suy nghĩ gì đó, Tô Loan Loan nói: “Không phải anh ta đã cụt một tay rồi à? Tại sao anh ta vẫn có hai cánh tay?”
“Giả chứ sao?” Trần Xuân Độ bĩu môi. Đương nhiên anh sẽ không tin vào kỹ thuật nói tay đã bị đứt gì đó của Lê Thần Vũ. Ngày đó Lê Thần Vũ chật vật chạy trốn như chó nhà có tang, sau khi bị anh chặt đứt cánh tay không kịp nhặt lại đã vội vàng chạy mắt.
Chỉ có một khả năng đó là Lê Thần Vũ sử dụng cánh tay giả được làm bằng vật liệu công nghệ mới, dưới ống tay áo vest kia chắc chắn là cánh tay giả.
“Máy lời anh nói với Lê Thần Vũ lúc nãy là có ý gì?” Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ hỏi.
“Không có gì, em nghĩ là ý gì chứ?” Trần Xuân Độ hỏi.
Lê Kim Huyên tức giận hừ một tiếng, ánh mắt ché giễu nhìn Trần Xuân Độ: “Anh tưởng người khác là kẻ ngốc à? Tại sao anh ta lại hỏi anh còn dám đến Yên Kinh nữa à?”
Trần Xuân Độ ngắn ra, sau đó cười ha ha: “E hèm, chuyện này không phải vì trước đó anh nhắm vào anh ta, hại anh ta quá thảm sao?”
Đương nhiên Lê Kim Huyên sẽ không tin, cô cười khinh khỉnh nói: “Vậy tại sao anh ta không hỏi tôi mà một mực hỏi anh?”
“Chuyện của đàn ông, vẫn nên ít dính đến phụ nữ thì tốt hơn.” Trần Xuân Độ bày ra phong độ đàn ông, khoát tay nói.
Lê Kim Huyên cười hờ hững, khinh bỉ nhìn Trần Xuân Độ, lười để ý đến anh, quay đâu nói với Tô Loan Loan bên cạnh: “Chúng ta đến khu cược cao cắp xem môt chút.”
Trần Xuân Độ sững sờ: “Trời ạ, gã khốn đó cũng ở trong khu đồ thạch cao cắp kia đấy, hai người nhất định phải qua đó sao?”
Lê Kim Huyên quay đầu lại nói với Trần Xuân Độ: “Nều anh không chịu nói thì tôi chỉ có thể đi hỏi anh ta thôi.”
Lê Kim Huyên nói xong liền đi với phía khu đổ thạch cao cấp với Tô Loan Loan.
Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng dân xa của Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan nhát thời cạn lời… Đệch, đây là thái độ ép cung anh mà.
Trần Xuân Độ khẽ phà ra một vòng khói thuốc, bóng lưng của Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan giữa làn khói cuộn tròn, dần dần trở nên vặn vẹo và mơ hồ…
Đại hội đổ thạch có máy khu đồ thạch lớn, chia khu đỏ thạch thành máy đẳng cáp.
Khu đổ thạch cấp tháp bình thường sẽ dành cho những tầng lớp ít quyền ít thế đổ thạch trong đó.
Khu đổ thạch cao cấp khác với khu vực đổ thạch cấp tháp. Khu đổ thạch cao cắp được đặt trong phòng, có nhân viên phục vụ, bầu không khí cũng không ầm ï như khu bên ngoài.
Đổ thạch trong khu cao cắp cũng khóc liệt hơn nhiều so với khu đổ thạch cáp thấp. Khi vào khu đổ thạch cao cấp sẽ gặp phải rất nhiều cao thủ có ánh mắt tinh tường. Giá cược của một tảng đá cũng tăng chóng mặt, vượt xa so với các khu đỏ thạch cấp thấp.
Sau khi vào khu đánh bạc cao cấp, Lê Kim Huyên thở dài nói: “Tuy tập đoàn Lê thị cũng làm ăn lớn, nhưng vẫn kém xa các thế lực kinh doanh hàng đâu ở nước C.”
“Cho nên…” Tô Loan Loan nhìn Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên thở hắt ra, giả vờ thoải mái nói: “Thực ra chúng ta không đủ tư cách vào khu vực đổ thạch cấp cao này, bởi vì khu vực này đòi hỏi một số tiền khổng lồ, thậm chí nó còn khóc liệt đến mức đôi lúc cần phải có một vài tập đoàn tài chính lớn hỗ trợ mới có thể đánh cược với người khác. Tôi sợ là với vốn lưu động của tập đoàn Lê thị, sẽ cược không được mây tảng.”
“Cược được tảng nào hay tảng đó.” Đột nhiên Trần Xuân Độ ở bên cạnh bỗng lên tiếng.
Lê Kim Huyên hơi sững người nhìn Trần Xuân Độ tỏ vẻ không hiểu.
Trần Xuân Độ mỉm cười bí mật: “Em có biết thế nào được ăn cả ngã về không không?”