Cô hầu bên cạnh đưa điện thoại vệ tinh cho anh ta.
Lê Thần Vũ nhận, nhanh chóng bắm gọi một só, hỏi: “Tiền bối, ngài dạo này có khỏe không?”
“Già rồi, gân cốt không được nữa, Vũ, đã bao lâu rồi, bây giờ mới nhớ đến tôi?” Đầu kia điện thoại, giọng nói khàn khàn tràn đầy đùa cọt vang lên.
Lê Thần Vũ mỉm cười, thu lại tắt cả cao ngạo ngày thường, cười ôn hòa: “Ngài phí hết sức lực lên kế hoạch tương lai của nước C, tiểu bối nào dám phiền nhiễu ngài…”
“Hahaha…” Đầu kia điện thoại, giọng nói khàn đặc đó cười to ha hả, rõ ràng vô cùng âm trầm, khiến người ta dựng tóc gáy.
“Nói đi, lần này lại muốn tôi giúp chuyện gì?” Giọng đó lại nói.
“Ngài và bên công an quan hệ không cạn, tôi hi vọng ngài giúp tôi điều tra một người, lần này thân phận phi thường, có một chiếc Rolls Royce Phantom ở nước C, sơ yếu thông thường căn bản không tra được, chuyện này đối với tiền bối mà nói hẳn là dễ như trở bàn tay.”
“Rolls Royce Phantom?” Đầu kia điện thoại, giọng nói đó thoáng chốc nâng cao vài phần, có chút kinh ngạc, rất nhanh, lại trả lời: “Nếu nước C thật sự xuất hiện Rolls Royce Phantom, vậy thủ đoạn của người này phi phàm, tra được anh ta, hẳn chỉ cần chốc lát.” Đầu kia điện thoại, ông lão trầm ngâm giây lát, liền chìm vào tĩnh lặng.
Lê Thần Vũ không lập tức cúp máy, mà là hiếm khi yên lặng chờ đợi thật lâu.
Một lát sau, đầu kia điện thoại lại truyền tới giọng nói khàn khàn: “Cậu có thể xác định tính chân thật của chiếc Rolls Royce Phantom đó sao?”
“Đương nhiên có thể.” Lê Thần Vũ không cần suy nghĩ trả lời.
“Vậy thì kỳ quái.” Đầu kia điện thoại, giọng nói ông lão bỗng trở nên nghiêm túc trầm trọng: “Tôi đã tra tư liệu bên công an, toàn bộ quan chức nước C trước nay không có người này.”
Trái tim Lê Thần Vũ run lên, nói: “Vậy khả năng là người trong thương giới đâu?”
“Ông lớn thương giới, có mấy ai lái nỗi Rolls Royce, Phantom, toàn bộ nước ngoài cũng không có máy chiếc, có lẽ Dubai cũng không có, hơn nữa trong số nhà giàu nước C, cũng không có nhân vật có thể xứng với nó, trừ phi…” Lời nói ông cụ xoay chuyển, khiến trong lòng Lê Thần Vũ bỗng dâng lên cảm giác không lành.
“Trừ phi cắp bậc anh ta cao hơn tôi nhiều, tôi không có tư cách quyền hạn tra được tư liệu về anh ta.”
Ông lão nói.
“Vũ, nhân vật này nếu thật sự tổn tại, cậu phải nhớ không thể trêu chọc, gây ra chuyện, ông cậu cũng không thể bảo vệ cậu!” Ông lão bên đầu kia điện thoại dặn dò cảnh cáo.
Sắc mặt Lê Thần Vũ tái nhọt, lời của ông lão truyền vào tai anh ta, khiến trong lòng anh ta khó mà bình tĩnh, hô hắp gấp gáp!
“Chắc chắn sao?” Nửa ngày sau, Lê Thần Vũ mặt âm trầm phun ra một câu.
“Nếu tin tức cậu cung cấp không sai, phán đoán của tôi không thể nào xuất hiện sai lầm.” Ông lão nói.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Thần Vũ âm trầm nhìn ván cờ trên bàn, mặt hung ác khó coil Bỗng nhiên, Lê Thần Vũ đập mạnh lên bàn cờ!
“Răng rắc!”
Tiếng vang thanh thúy, bàn cờ xuất hiện vết nứt chói mắt!
“Khốn khiếp!” Lê Thần Vũ phát tay, lật đổ bàn đá! Vô số quân cờ rơi tán loạn xuống đất!
Hai cô hầu bên cạnh thấy sắc mặt Lê Thần Vũ lạnh lẽo, vội khom người, nhặt lại từng quân cờ tán loạn.
“Hai người, về phòng, chuẩn bị chịu phạt.” Ánh mắt Lê Thần Vũ lướt nhìn, lúc anh ta lướt qua phần eo tinh tế mềm mại của hai cô hầu, lóe lên, sắc bén nói.
Hai cô hầu nghe vậy, thân thể yêu kiều khẽ run, họ vốn là hầu gái bên cạnh Lê Thần Yên, nhưng sau khi Lê Thần Yên chết, họ đến trong tay Lê Thần Vũ, lại còn không bằng đám người làm đó.
Họ rất rõ ràng câu này của Lê Thần Vũ có ý gì, rõ ràng là muốn lấy họ đề phát tiết, họ sắp phải thừa nhận lửa giận của anh ta, thừa nhận trừng phạt công kích như vũ bão của anh ta!
Hai cô hầu đứng dậy, đôi mắt lộ ra tuyệt vọng bắt lực, từng bước từng bước đi về phía phòng Lê Thần Vũ, như đi vào đầm sâu, nuốt trọn họ.
Cũng vào lúc này, trong khách sạn cao cấp, phòng tổng thống, Ngọc Vinh Hiên đứng bên cửa sổ, nghe báo cáo của thuộc hạ sau lưng.
“Cậu Ngọc, chúng tôi tìm khắp thành phó, thậm chỉ liên lạc với thế lực ngầm nơi này, cũng không có tin tức nào liên quan tới Trần Xuân Độ.” Thuộc hạ thành thực báo cáo.
Ngọc Vinh Hiên tay cầm ly trà, vuốt ve tới lui, ánh mắt thâm thúy vô tận.
Thật lâu sau, anh ta nhấp ngụm trà, cẩn thận ngửi hương trà ngây ngắt, đôi mắt chậm rãi mở ra, khóe miệng khẽ nhếch, khinh thường phì cười một tiếng: “Có lẽ là sau khi bị trưởng lão làm bị thương, anh ta đã chạy trốn đến nơi khác rồi đi.”
Sắc mặt thuộc hạ cung kính, cười nịnh nọt: “Đúng vậy, có phán đoán cơ trí của cậu Ngọc, lại thêm dũng võ song toàn của trưởng lão, chỉ là một con kiến khiêu khích sự uy nghiêm mà thôi, đương nhiên không cần để trong mắt.”