Tên này có còn là con người hay không vậy?
Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn những người còn lại của nhà họ Ngọc, anh nói: “Các người còn không cút sao, lẽ nào muốn tôi giúp?”
Đám người nhà họ Ngọc tay chân run bần bật, lúc nghe thấy câu nói kia của Trần Xuân Độ thì nhanh chóng xoay người chạy tới chỗ người nhà họ Ngọc đang nằm trên đất.
Không chỉ như vậy, khi bọn họ vừa đỡ người kia lên thì giọng nói như ma quỷ đến từ địa ngục truyền đến sau lưng bọn họ: “Nhớ nói cho gia chủ nhà họ Ngọc biết, đây chỉ là cảnh cáo thôi, nếu ông ta không khai ra là ai đang đứng sau ông ta thì… tôi sẽ khiến ông ta và cả nhà họ Ngọc phải trả giá!”
Nói xong, Trần Xuân Độ dùng tay đập vỡ kính cửa số xe rồi mở cửa ngồi vào xe, không bao lâu liền lái xe rời đỉ.
Mãi cho đến khi Trần Xuân Độ biến mắt thì đám người nhà họ Ngọc mới lấy hết can đảm bước vào đại hội Đổ Thạch.
Sau khi thái thượng trưởng lão mang mười ba vị trưởng lão nhà họ Ngọc vào náo loạn một trận thì khu đánh bạc cấp thấp của đại hội Đỗ Thạch đã trống không, bàn ghế nghiêng ngả, tan hoang, giống như đã bị dã thú tàn phá.
Đám người nhà họ Ngọc run rẫy đi dọc theo các vết nứt trên mặt đắt, tim đập dữ dội!
Đột nhiên đám người nhà họ Ngọc bước chậm lại, lúc nhìn thấy cảnh tượng ở phía xa kia thì trái tim run rẫy kịch liệt, suýt nữa ngừng đập!
Họ đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đẫm máu… các vị trưởng lão bọn họ vô cùng kính trọng đã chết!
“Trưởng lão…” Một người trong đám người nhà họ Ngọc bước tới nhìn thi thể của các vị trưởng lão, sắc mặt tái nhợt, hai chân run lẫy bẩy!
Bọn họ không ngờ những vị trưởng lão có võ công cao cường nhất nhà họ Ngọc lại chết thảm như vậy, ngay cả thái thượng trưởng lão cũng không ngoại lệ!
“Kẻ giết người… là ai!” Một người trong đám người nhà họ Ngọc rùng mình, cảm thấy sởn tóc gáy.
“Chính là anh ta, ngoài anh ta ra thì còn có thể là ai!” Một thành viên khác của nhà họ Ngọc lên tiếng.
Tên kia vừa nói xong thì những người còn lại của nhà họ Ngọc đột nhiên nổi da gà! Bọn họ nghĩ đến cảnh vừa nãy Trần Xuân Độ đứng gần bọn họ như vậy thì cảm thấy da đầu tê dại!
Nhất là những người trước đây từng nói năng lỗ mãng với Trần Xuân Độ… lúc này sắc mặt tái mét, khó coi vô cùng!
Hai chân không tự chủ được run lên, toàn thân giống như rơi vào động băng!
“Anh ta, sao có thể mạnh như vậy!” Một tên trong đám người nhà họ Ngọc run rấy, anh ta không thể chấp nhận nổi, tên lưu manh này sao lại có sức mạnh đáng sợ như vậy, sau khi giết chết mười bốn vị trưởng lão mà anh vẫn có thể rời đi như không có chuyện gì… Căn bản không nhìn ra được một chút dao động trên khuôn mặt anh, anh bình tĩnh đến đáng sợ!
Trước cửa khách sạn, một chiếc xe hơi chậm rãi dừng lại ở cửa khách sạn, cửa xe mở ra, một bóng người từ trong xe bước ra bình tĩnh đi vào khách sạn.
Trần Xuân Độ mặc áo khoác che đi tắm lưng đầy máu, hai tay đút vào túi quần, nhìn từ bên ngoài thì không nhìn ra có gì khác thường, chỉ thấy Trần Xuân Độ đang đút hai tay vào túi quần, bộ dạng cà lơ phất phơ khiến người ta cảm thấy rất ngốc nghếch.
Sau khi trở về phòng khách sạn, Trần Xuân Độ cởi bỏ áo khoác ngoài, trần như nhộng đi thẳng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, trước tắm gương khổng lồ hiện lên thân hình vạm vỡ của Trần Xuân Độ và vô số vết sẹo to nhỏ.
Trần Xuân Độ nhìn mình trong gương một lúc, sau đó đột nhiên xoay người lại, trên lưng lộ ra vô số vết sẹo dài trông vô cùng đáng sợ!
Vô số các vết sẹo lớn gần như chiếm hết toàn bộ lưng của Trần Xuân Độ, từ trên vai xuống dưới… Vết thương cực kỳ sâu, máu không ngừng chảy ra, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy xương!