Đối mặt với sự châm chọc của Trương Bảo Thành, vẻ mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, anh nhìn Trương Bảo Thành, giống như không thấy sự châm chọc của ông ta.
Trương Bảo Thành chậm rãi móc từ trong ngực ra một tờ chỉ phiếu, sau khi viết một con số lên trên, lắc lắc trước mặt Trần Xuân Độ, từ trên cao nhìn xuống châm chọc cười nói: “Tôi có thể không giúp được cậu nhiều, đây là một chỉ phiếu ba trăm triệu, mặc dù không thể lấy được nguyên thạch tốt nhất của khu cao cấp, nhưng đủ cho cậu ở Yên Kinh khám đầu óc ở một bệnh viện tốt.”
Trần Xuân Độ nhìn qua tắm chỉ phiếu vừa rơi xuống đất kia, có chút ý tứ liếc nhìn Trương Bảo Thành, bĩnh tĩnh đáp lại nói: “Tôi hy vọng ông có thể giữ vững như vậy.”
Sau khi Trần Xuân Độ nói xong, trực tiếp lướt qua bên cạnh Trương Bảo Thành, bước chân không chút chần chờ.
Mà Trương Bảo Thành cùng với đám khách quý đại gia xoay người, nhìn bóng lưng Trần Xuân Độ, Trương Bảo Thành cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng: “Núi không hỗ, khỉ đòi xưng vương… Không có Lê Kim Huyên, cậu cũng chỉ là một tên phé vật ở rễ không là gì cả, đúng là coi trọng mình quá rồi…”
“Đúng vậy, việc này để hội trưởng Trương đến còn lẽ còn được, anh ta là ai, một nhân vật chưa từng nghe nói đến trong giới đổ thạch, rõ ràng là đang nói bừa, thật sự không biết sống chết.” Có vị khách cười nhạo nói.
“Hội trưởng Trương, không cần phải để ý đến thứ tôm tép nhãi nhép này, một con rễ hào môn, cũng xứng để ngài chú ý.” Lại có người nói.
Sự châm chọc lạnh như băng của Trương Bảo Thành quanh quần trong hành lang, rõ ràng có thể nghe được, âm thanh châm chọc chói tai truyền vào trong tai Trần Xuân Độ cũng không làm anh dừng lại bước chân, giống như anh nghoảnh mặt làm ngơ.
Đợi đến lúc Trần Xuân Độ đi xa, lúc này Trương Bảo Thành mới hừ lạnh một tiếng, xoay người, đi vào trong phòng đặt cược cao cấp.
Mà nữ phục vụ xinh đẹp kia một lúc lâu mới phản ứng lại được, quay đầu nhìn về phía bong lưng Trần Xuân Độ, bước nhanh đuổi theo.
“Anh không nên tranh cãi với ông ấy, ông ấy là hội trưởng hiệp hội đổ thạch trong nước, ngay cả đại hội đổ thạch này Yên Kinh xử lý, cũng là hoàn thành dưới sự giám sát của ông ấy, anh căn bản không có năng lực đối nghịch với ông ấy…”
Nữ phục vụ xinh đẹp khuyên nhủ.
Bước chân Trần Xuân Độ không ngừng lại, mà nhìn thoáng qua nữ phục vụ xinh đẹp, nhàn nhạt mở miệng nói: “Vì sao cô lại cho rằng ông ta ở nước C có uy quyền?”
Nữ phục vụ xinh đẹp sững sờ, lập tức cười nói: “Đây không phải là nói nhảm sao, người nào không biết hội trưởng Trương, ông ta không phải quyền uy, thì là ai2”
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào nữ phục vụ xinh đẹp, không nói gì, nhìn một lúc, cuối cùng nhìn đến mức nữ phục vụ xinh đẹp này cảm thấy có chút sợ hãi, mới dịu dàng cười, giải thích nói: “Thưa ngài, tôi đây là đang lo lắng ngài trong trạng trái xúc động làm ra chuyện không có lý trí.”
Trần Xuân Độ gật nhẹ đầu: “Tôi biết, cô tên gì?”
“Tôi tên là Bào Vũ.” Nữ phục vụ xinh đẹp nói.
“Bào ngư?” Trần Xuân Độ sững sờ, rồi hai mắt tỏa sáng, ánh mắt lại đánh giá nữ phục vụ xinh đẹp thêm mắy lần…. bào ngư, bào ngư, cái tên này, thật sự rất có nội hàm!
“Tiên sinh, làm sao vậy?” Bào Vũ cũng không biết suy nghĩ trong lòng Trần Xuân Độ.
“Không có gì.” Trần Xuân Độ ý vị thâm trường liếc nhìn Bào Vũ: “Tôi chỉ thấy thật bội phục, ba mẹ của cô rất có văn hóa.”
Bào Vũ hơi sững sờ, lập tức hiểu được ý trong lời Trần Xuân Độ, khuôn mặt đỏ lên.
*Đi thôi, lại đi với tôi xem qua những phòng đặt cược khác.” Trần Xuân Độ mở miệng nói.
Trong lúc Trần Xuân Độ đi dạo trong đại hội đồ thạch, lúc này, trong khách sạn, Ngọc Vinh Hiên và Thái Thượng Trưởng Lão ở trong phòng, hai người cũng không nói tiếng nào, giống như là đang yên lặng đợi gì đó.
“Báo —”
Đột nhiên, một thủ hạ đi vào phòng, cung kính mở miệng nói với Ngọc Vinh Hiên và Thái Thượng Trưởng Lão: “Chúng tôi phát hiện tung tích của Trần Xuân Độ ở đại hội đổ thạch, không có ai bên cạnh anh ta.”
“Bốp!”
Đúng lúc này, hai mắt của Thái Thượng Trưởng Lão đột nhiên mở ra, từ trong đôi mắt của ông ta, hiện lên sát khí ngập tràn!
“Ào ào ào!”
Từ trên người Thái Thượng Trưởng lão, một hơi thở sắc bén vô hình phát ra, bao phủ cả căn phòng, đèn bàn trong phòng lập tức dập tắt, tá cả sách vở ào ào đổ xuống!
Ngọc Vinh Hiên ở bên cạnh nhìn Thái Thượng Trưởng Lão, mặc dù lúc này thương thế của Thái Thượng Trưởng Lão chưa lành, nhưng lúc này khí thế của ông đã mạnh hơn lần trước nhiều, đã đạt đến đỉnh!
Thái Thượng Trưởng Lão lập tức đứng lên, chậm rãi mở miệng: “Đã đến lúc….cho cậu ta trả một cái giá thật lớn!”