“Cộp cộp cộp....”
Một tiếng giày cao gót gấp rút chợt vang lên, Lâm Trinh Tuyết giẫm đôi giày cót gót đẹp đẽ mê người vội vàng xông vào phòng Tổng giám đốc, ngay cả cửa cũng không kịp gõ, đủ để thấy trong lòng Lâm Trinh Tuyết sốt sắng đến thế nào.
Lúc này Lê Kim Huyên đang làm việc, nhìn thấy Lâm Trinh Tuyết đột nhiên xuất hiện ở cửa văn phòng, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên chợt sững sờ, sau đó thăm dò mà hỏi: “Thư ký Lâm, có chuyện gì sao?”
“Có.” Lâm Trinh Tuyết thở hổn hển, đôi gò bồng đào nhấp nhô kịch liệt, hình thành một đường phong cảnh đẹp đẽ.
Nếu như Trần Xuân Độ ở đây, chắc là nhìn không chớp mắt nổi quá!
Thật đúng là phúc lợi khiến người ta điên cuồng chảy máu mũi mà! Chỉ đáng tiếc là căn bản không có tên nhân viên đực rựa nào thưởng thức được cảnh này.
“Sao thế?” Trên khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo của Lê Kim Huyên hiện lên một thần sắc nghi hoặc, trong ấn tượng của cô, Lâm Trinh Tuyết rất ít khi có lúc sốt sắng kích động như vậy.
“Trần Xuân Độ, anh ấy về rồi.” Lâm Trinh Tuyết thở hổn hển mà nói.
Website VietWriter cập nhật nhanh nhất
Lập tức, khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ thần Tổng giám đốc đột nhiên biến sắc, cô đột ngột đứng dậy, cử động đôi chân dài được bó chặt trong đôi tất đen lưới cá màu đen, vội vàng xông ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
“Ầm!”
Lâm Trinh Tuyết né sang một bên, nhìn thấy thân ảnh nóng ruột đó, khuôn mặt thanh khiết như thiên sứ chợt loé qua một thần sắc ngạc nhiên...cô ta không ngờ, một nữ thần Tổng giám đốc trước giờ luôn mang khí chất lãnh đạm điềm nhiên mà cũng có lúc không điềm tĩnh được, mà còn kích động đến thế nữa...
Nữ thần Tổng giám đốc giẫm trên đôi giày cao gót vội vàng đẩy cửa văn phòng Trần Xuân Độ ra, vừa nhìn liền thấy Trần Xuân Độ đang đeo tai nghe, ngậm điếu thuốc thơm, dán chặt đôi mắt vào màn hình máy tính ngồi chơi game điên cuồng như ông nội kia.
Bên trong văn phòng, ngập tràn một mùi thuốc lá và làn khói khiến người ta sặc sụa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên chợt trở nên lạnh lẽo, cô bịt mũi, một ngọn lửa giận vô danh bùng phát lên!
Nữ thần Tổng giám đốc không suy nghĩ gì nhiều, lập tức xông tới, giật lấy tai nghe của Trần Xuân Độ, lạnh giọng chất vấn: “Tối qua anh đi đâu?”
Mà nữ thần Tổng giám đốc vừa mới mở miệng, chưa nói được mấy câu thì mùi khói nồng nặc đã chui vào trong cánh mũi cao thẳng của Lê Kim Huyên rồi...khiến cô vội vàng ôm lấy ngực ho khan, có trời mới biết Trần Xuân Độ đã hút bao nhiêu điếu thuốc đó!
Trần Xuân Độ sững sờ, sau đó rơi ánh mắt tham lam nóng hừng hực lên phần ngực của Lê Kim Huyên, khi nữ thần Tổng giám đốc ho, đôi gò bồng run rẩy, cực kỳ mê người.
“Thật lớn...” Trần Xuân Độ chẹp chẹp mà nói.
Ai mà ngờ, câu nói này của Trần Xuân Độ lại truyền vào tai của nữ thần Tổng giám đốc!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên liền lạnh như sương giá, đôi tay ngọc ngà siết chặt lại!
“Chát!”
Nữ thần Tổng giám đốc giáng một cái tát, hung hăng rơi trên mặt của Trần Xuân Độ!
Một tiếng tát giòn tan vang vọng bên trong văn phòng, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết thê lương, vô cùng rõ ràng!
Trần Xuân Độ ôm lấy bờ má đỏ bừng, kêu thảm một tiếng, nhìn sang Lê Kim Huyên, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Lê Kim Huyên lúc này đỏ bừng một mảnh, vừa tức vừa thẹn.
Ánh mắt mà cô nhìn Trần Xuân Độ tràn ngập sát khí, hệt như những con dao.
“Lê tổng...” Trần Xuân Độ đè né tính khí cọc cằn, gượng gạo nở ra một nụ cười.
“Cút!”
Đáp lại Trần Xuân Độ là một cái tát khác.
“Lê tổng, rốt cuộc là tôi đã làm gì mà cô đánh tôi như vậy, quy định công ty không có nói là cấp trên có thể tuỳ tiện đánh mắng nhân viên đâu đó.” Vẻ mặt Trần Xuân Độ ấm ức.
Lê Kim Huyên hai tay chống nạnh, khuôn mặt xinh đẹp lạnh giá, nghe thấy lời này của Trần Xuân Độ, cô tức đến muốn banh phổi!
Cô căn bản không ngờ, Trần Xuân Độ bây giờ vậy mà lại còn dám lấy quy định công ty ra đối phó cô!
Kỷ luật của tập đoàn Lê Thị nghiêm khắc, tuyệt đối chấp hành theo quy định, mà người đặt ra những quy định công ty này, chính là nữ thần Tổng giám đốc Lê Kim Huyên.
Chỉ e có nằm mơ cô cũng sẽ không ngờ, có một ngày, mình lại dẫn đầu vi phạm nội quy công ty!
Nhìn vẻ mặt ngơ ngơ của Lê Kim Huyên, khoé miệng Trần Xuân Độ chầm chậm cong lên một nụ cười xấu xa, đó chính là nụ cười đắc thắng trắng trợn!
Nhìn bộ dạng này của Lê Kim Huyên, trong lòng Trần Xuân Độ sướng cực kỳ...đó gọi là đã cái nư, trước giờ toàn là Lê Kim Huyên đè đầu anh, kết quả phong thuỷ luận chuyển, đổi lại thành anh phản kích rồi!
“Lê tổng, chắc cô không phải là muốn làm trái quy định công ty đó chứ?” Trần Xuân Độ điềm tĩnh mà hỏi, lập tức khiến Lê Kim Huyên nghẹn họng.
Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn anh, không nói gì.
Đột nhiên Lê Kim Huyên băng tuyết thông minh lại giáng một tát hung hăng lên mặt Trần Xuân Độ, để lại một dấu bàn tay đỏ tươi.
Lần này Lê Kim Huyên dùng sức hơn mấy lần trước, đánh đến Trần Xuân Độ ngu người, ngơ ngác mà nhìn Lê Kim Huyên, rất lâu cũng không phản ứng lại được!
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé !
Trần Xuân Độ không hiểu, sao anh đã lôi cả quy định công ty ra rồi mà Lê Kim Huyên còn ra tay chứ!
“Bây giờ tôi không phải dùng thân phận Tổng giám đốc công ty để dạy dỗ anh, tôi dùng thân phận vợ, có được không?” Hai tay Lê Kim Huyên khoanh trước ngực, lạnh giọng hỏi ngược lại.
“Cô...” Sắc mặt Trần Xuân Độ ngơ ngác, anh lập tức bị câu hỏi này của Lê Kim Huyên làm nghẹn họng, vậy mà lại á khẩu không nói được gì! Lê Kim Huyên nói hoàn toàn không sai, cô chỉ cần đổi một thân phận...còn Trần Xuân Độ, trừ phi là không thừa nhận mình là chồng hợp pháp của Lê Kim Huyên.
Nhưng Trần Xuân Độ sao có thể không thừa nhận chứ.
“Tối qua, anh đã đi đâu?” Lê Kim Huyên lạnh giọng hỏi.
“Bị mời đi cục cảnh sát uống trà trò chuyện với cục trưởng.” Trần Xuân Độ cười he he giải thích.
Nhưng giải thích như Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên sao có thể tin cho được, sau khi cười lạnh một tiếng, nói: “Anh có quen với cục trưởng cục cảnh sát sao?”
“Không thân lắm, nhưng mối quan hệ không tệ.” Thần sắc Trần Xuân Độ nhàn nhạt, sau khi thanh niên đưa đồng xu đó ra thì mối quan hệ của anh và cục trưởng, chắc không tệ lắm đâu.
Cục trưởng không dám đắc tội với anh lắm.
“Đồ thần kinh, bất chấp lý lẽ!”
Cuối cùng, Lê Kim Huyên không chịu nổi nữa, đôi con ngươi xinh đẹp liếc nhìn đống tàn thuốc chất đống trong gạt tàn một cái, dữ dằn mà trừng Trần Xuân Độ, nhịn không nổi nữa bèn quay người đi ra khỏi văn phòng.
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên lắc lư cặp mông quyến rũ đầy đặn mà rời khỏi, khoé miệng dần nhướng lên một độ cong...
...
Buổi chiều, Trần Xuân Độ tuỳ tiện ăn chút đồ ăn lót dạ, sau đó cả ngày ngồi trong văn phòng nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính.
Trong màn hình máy tính, Trần Xuân Độ đang sử dụng một phần mềm hải ngoại, bên trong phần mềm, Trần Xuân Độ đang nhìn chăm chăm vào một sa bàn điện tử, chìm vào trầm tư.
Bên trong sa bàn điện tử, cứ điểm quan trọng nhất là một cấm khu sinh mệnh, mà bên ngoài cấm khu sinh mệnh, các cứ điểm xanh đỏ chi chít vô số, hình thành một thế lực cường đại khó mà tưởng tượng được.
Thần sắc Trần Xuân Độ bình tĩnh, cấm khu sinh mệnh đó chính là nơi của căn cứ, mà bên ngoài căn cứ, vô số thế lực siêu cấp....quân phiệt quốc tế, thế giới ngầm, siêu cấp đại quốc....chỉ cần là có qua lại với Trần Xuân Độ thì đều nhòm ngó vào căn cứ trong tay của Trần Xuân Độ!
Cũng may Metis bảo thủ bí mật, không có công khai căn cứ của Trần Xuân Độ...Nếu không thì Trần Xuân Độ sẽ đón lấy vố số thế lực siêu cấp, không tiếc tất cả trả giá để san bằng căn cứ của Trần Xuân Độ làm bình địa!
Căn cứ của Trần Xuân Độ, căn bản khó mà chịu nổi lửa giận tích tụ lâu năm của nhiều thế lực như vậy!
Hải ngoại hỗn loạn, cùng với sự thoái ẩn của Long Vương, càng lúc càng có nhiều thế lực bắt đầu điên cuồng tìm kiếm căn cứ của Long Vương trong truyền thuyết.
Đôi mắt Trần Xuân Độ khẽ híp lại, lúc này, điện thoại reo lên.
Trần Xuân Độ cầm điện thoại lên, trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn mà Lê Kim Huyên gửi tới.
Trần Xuân Độ nhìn một cái, khẽ sững sờ, Lê Kim Huyên vậy mà lại bảo anh xuống lầu nghênh tiếp Irene đến.
Irene đến tập đoàn Lê Thị, điều này khiến Trần Xuân Độ có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, ánh mắt lập loè, khoé miệng cong lên vài phần trầm tư.
Bên dưới lầu của cao ốc Lê Thị, Trần Xuân Độ đứng ở cửa, một chiếc xe taxi chậm rãi dừng ở cửa, Trần Xuân Độ tiến lên trước, ân cần mà mở cửa xe ra, che đỉnh đầu xe cho Irene, để tránh đầu của Irene đụng vào đỉnh xe.
Động tác nhỏ nhặt này, khiến Irene khẽ liếc nhìn qua, nhất cử nhất động của Trần Xuân Độ lúc này có chút phong độ của quý ông.
Thế nhưng Irene không có quên mục đích đến lần này.
“Lần trước anh không từ mà biệt, hại tôi tìm anh cả nửa ngày.” Irene dịu giọng nói.
Thần sắc Trần Xuân Độ khó xử: “Lần trước có sự cố.”
“Sự cố sao tôi gửi tin nhắn mà anh không trả lời?” Trong đôi con ngươi của Irene có thêm vài phần ai oán, bĩu đôi môi đỏ, thu hút không ít sự chú ý của các nam nhân viên.
Irene vốn đã cực đẹp, có một dung nhan tuyệt mỹ không thua gì Lê Kim Huyên, ở chỗ đông người như cửa toà nhà Lê Thị, không lâu sau đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Lại cộng thêm đôi môi đỏ bĩu lên như đứa trẻ của Irene, vậy mà lại đáng yêu cực kỳ, khiến người ta nhịn không được mà muốn kéo cô ta vào lòng, yêu thương chiều chuộng.
Có một số nam nhân viên nhận ra Trần Xuân Độ, lúc đi qua nghe thấy lời mà Irene nói thì đều chấn kinh……mẹ nó là sao vậy, thế giới này không cho ai sống nổi nữa rồi sao!
Trần Xuân Độ đã không tiền, lại chả có tướng mạo gì đẹp, vậy mà lại có thể đồng thời có được trái tim của hai người đẹp là Lê Kim Huyên và Irene....điều này khiến người ta không hiểu! Thế giới này rốt cuộc là bị sao rồi vậy!
Người nhân viên đó nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt mang theo sự oán hận mãnh liệt, anh ta trừng Trần Xuân Độ……tập đoàn Lê Thị vốn đã nhiều sói ít thịt rồi, mà mẹ nó Trần Xuân Độ lại bá chiếm như vậy! Cái gì cũng muốn!
Dựa vào cái gì! Rốt cuộc anh ta có điểm nào mà lại hút gái đẹp như vậy!
“Không trả lời thì sao?” Trần Xuân Độ phát giác ra ánh mắt tràn đầy sát khí của người xung quanh, mỉm cười hỏi.
“Vậy anh biết tôi cứ chờ mong anh trả lời tin nhắn, kết quả là anh chả trả lời, tôi buồn biết bao nhiêu không?” Irene nhẹ giọng nói, đôi mắt đẹp khẽ chớp, khiến những người đi qua đường nghe thấy, bước chân chợt loạng choạng, sắp ngã rồi!
Loại mỹ nữ như Irene, sao có thể không ai theo đuổi chứ, vậy mà lại vì Trần Xuân Độ không trả lời tin nhắn mà buồn bã!