Chủ nhân của bóng dáng đó còn có thể là ai nữa?
Lê thị, người từng đến thành phố T, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Cuối cùng, hai anh em Lê thị rơi vào kết cục kẻ chết, kẻ tàn tật.
Trần Xuân Độ nheo mắt, lúc trước vì từ bi mà tha cho hai anh em nhà này, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
Là trùng hợp sao?
Trần Xuân Độ nhìn theo Lê Thần Vũ, anh ta nhanh chóng biến mắt giữa đám đông dưới sự bảo vệ của vài vệ sĩ.
Cách đó không xa, một chiếc Maybach lặng lẽ khởi động, lao vút đi.
Trần Xuân Độ rút ra một điều thuốc, nhìn theo chiếc xe đang chạy xa dần rồi chậm rãi phả ra một làn khói thuốc, ánh mắt nhìn xa xăm…
Trong xe, Lê Thần Vũ gồi ở ghế sau, vẻ mặt vẫn bình thường, nhưng cánh tay còn lại của anh ta lại run run, không phân biệt được là đau hay là kích động.
Một lúc lâu sau, Lê Thần Vũ mới chậm rãi nói với thư ký bên cạnh: “Điều tra bối cảnh của võ quán đó cho tôi.
Nhà họ Lê ở Yên Kinh có thế lực hùng mạnh, mà Lê Thần Vũ lại là trụ cột tương lai của nhà họ Lê, người được Lê Hồng coi trọng như anh ta là một kẻ có tiềm năng vô hạn.
Trợ lý thư ký mà Lê Hồng cử đi theo anh ta hiển nhiên là nhận được những lợi ích không hề nhỏ, so với lúc trước ở thành phố T càng là cá gặp nước.
Trước đây Lê Thần Vũ muốn huy động một số tiền lớn thì phải có sự đồng ý của gia đình còn hiện tại, thì hoàn toàn không phải lo về những điều đó.
Lê Thần Vũ đã nắm trong tay quyền lợi lớn hơn trước rất nhiều của một số nơi, thậm chí còn biết được rất nhiều điều bí mật của Yên Kinh mà nhiều gia tộc cũng không biết.
Tỷ như vụ khủng bố năm 1998 ở nước C… Tuy nhiên nó đã trở thành một điều cắm ky, rất nhiều người mỗi lần nhắc đến vụ đó đều biến sắc!
Ngoài ra còn có rất nhiều vụ bê bối của người nỗi tiếng…. Bí mật của chính phủ nước C… V.v, trước đây Lê Thần Vũ không đủ tư cách để biết đến những chuyện này, nhưng khi anh ta được coi là người thừa kế của Lê Hồng thì những chuyện này không thể là bí mật đối với anh ta.
Thậm chí không ngoa chút nào khi nói Lê Thần Vũ với nhiều bí mật cốt lõi của gia tộc, đồng nghĩa với việc sớm muộn gì anh ta cũng trở thành người đứng đầu nhà họ Lê.
Không chỉ vậy, rất nhiều người hầu trong dinh thự đã bắt đầu lặng lẽ xưng hô với anh ta là “cậu chủ nhỏ.”
Chẳng máy chốc, thông qua thế lực mạnh mẽ của nhà họ Lê, trợ lý nhanh chóng điều tra ra, anh ta đặt điện thoại xuống cung kính nói với Lê Thần Vũ: “Cậu chủ, tra được rồi, chủ quán của võ quán đó cũng có chút bối cảnh, rất thân với một một vị trong cục cảnh sát, còn quen biết với không ít kẻ của thế giới ngầm, có thể nói, anh ta qua lại với cả hai giới hắc bạch, ở Yên Kinh, chỉ cần là kẻ trong hai giới này thì không ai là không biết đến anh ta.
Lê Thần Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, anh ta mỉm cười nói thầm: “Thật thú vị… với lai lịch này mà vẫn có đội phá dỡ dám nhận vụ phá bỏ này… Bọn họ đúng là to gan thật.”
Lê Thần Vũ chậm rãi nói còn thư ký thì nhíu mày, lầy làm khó hiểu: “Cậu Lê muốn điều tra kẻ chống lưng cho đội phá dỡ à?”
“Không cần điều tra, tôi đã biết kẻ đó là ai rồi.” Lê Thần Vũ cười khẩy, mắt lộ rõ sự khôn ngoan và thâm hiểm.
Thư ký giật mình nhìn Lê Thần Vũ, ánh mắt gập tràn sự khâm phục.
“Cậu Lê đúng là cậu Lê, nhìn sơ qua cũng có thể thấy được lai lịch của đội phá dỡ.” Thư ký ở bên khen ngợi.
“Chuyện này thường ấy mà, chút tiểu xảo thôi.” Lê Thần Vũ thản nhiên nói, chuyện này đối với anh ta chẳng có gì lớn lao, chỉ là một thao tác hết sức bình thường mà thôi.
Anh ta chỉ là suy nghĩ cẩn thận một chút, nhớ lại cú điện thoại trên đài lúc nãy của Trần Xuân Độ.
“Cậu Lê, chúng ta đi đâu?”
“Uhm… Đi dạo một vòng đi.” Lê Thần Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói.
Ánh mắt của anh ta vô cùng thâm thuý, nội tâm đã tĩnh lặng báy lâu của anh ta giờ đây lại nổi sóng!
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm có một loại dự cảm, chuyện Trần Xuân Độ đến Yên Kinh, như đang báo trước một điều gì đó…
Có lẽ, sẽ có một cơn bão quét qua Yên Kinh!
~k* Trước cửa võ quán, một chiếc máy đào chạy xuống khỏi chiếc xe, còn võ quán thì dần dần biến thành phế tích.
Đám người trước võ quán cũng dần tản đi, tiếng xì xầm, bàn tán cũng nhỏ dần.
Tiếng xấu của võ quán này đã truyền khắp các vùng lân cận nhưng do chủ quán quá mạnh lại còn có kẻ chống lưng nên không ai dám chọc vào anh ta, chính vì vậy mới để anh ta làm xằng làm bậy, hung dữ, càn rỡ lâu như vậy.
Ai mà ngờ, bỗng từ đâu nhảy ra một người đàn ông trông không có gì nỗi bật mà lại đánh cho tên chủ quán một trận tơi bời.
Một tay đấm từ trước đến nay luôn cường hãn, mạnh mẽ lại bị đánh cho không cách nào trả đòn bởi một người đàn ông như vậy.
Một số nhân chứng còn nhớ rõ rằng tên chủ quán ngày thường kiêu ngạo bá đạo ấy đã mắt sạch khí thế trước người đàn ông trông bình thường đến không thể bình thường hơn này.
Không ai quan tâm chủ quán còn sống hay đã chết, tất cả mọi người đều cảm thấy một tên ác nhân làm nhiều chuyện độc ác như anh ta chết đi càng tốt.
Còn Trần Xuân Độ được nhiều người kháo nhau, khen ngợi thì giờ phút này đang ngồi xổm ở một góc, hút thuốc, không giữ hình tượng chút nào.
Dáng vẻ của anh chẳng có chút phong thái nào của kẻ chiến thắng, ngược lại giống mấy tên du côn hơn, ai không biết còn tưởng anh ta là một tên lưu manh đầu đường xó chợ.
Đúng lúc này, một bóng dáng xinh đẹp chống đỡ một người đàn ông gầy gò, chậm rãi đến gần Trần Xuân Độ.
“Cậu trai trẻ… Lần này cảm ơn cậu.” Người đàn ông gầy kia hiển nhiên đã tỉnh, ngắng đầu lên, yếu ớt nhìn Trần Xuân Độ.
“Chuyện nhỏ ấy mà.” Trần Xuân Độ cười cười như thể không để ý đến chuyện này.
Nhưng người đàn ông kia vẫn cố chấp lắc đầu: “Nếu không có cậu thì chắc cái mạng này cũng chẳng còn với tên chủ quán, em gái của tôi là Tiểu Niệm cũng không thoát khỏi bàn tay cầm thú của tên đó.”
Bên cạnh là cô nữ sinh trung học đang dìu người đàn ông gầy yếu, vẻ mặt mang theo sự cảm kích nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt tràn ngập kính sợ, vui mừng, ngỡ ngàng cùng sự phức tạp.
Vừa rồi, Trần Xuân Độ đã khiến bọn họ hết hồn, không ra tay thì thôi nhưng vừa ra tay liền giải quyết xong tên chủ quán… Chuyện này đã đủ để chứng minh thân thủ cùng bản lĩnh của Trần Xuân Độ.
“Trừng phạt kẻ ác làm việc thiện là chuyện nên làm, anh bị thương nặng, nguyên khí bị tổn thương quá đối, nên điều trị cho tốt.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
Người đàn ông nở nụ cười mệt mỏi: “Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, Tần Huy tôi và em gái là Hải Niệm tất nhiên sẽ không quên ơn cứu mạng của cậu!”
“Nếu có chuyện cần đến tôi, cậu chỉ cần nói một tiếng, tôi nhất định toàn lực hỗ trợ cậu.” Người đàn ông để lại cho Trần Xuân Độ phương thức liên hệ.
“Anh có thể để lại cách thức liên hệ không?” Nữ sinh trung học cắn cắn đôi môi mọng đỏ, nhìn về phía Trần Xuân Độ, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia mong chờ.
Trần Xuân Độ liếc nhìn cô nữ sinh trung học, đó là một gương mặt vô cùng trong sáng, tóc mái hai bên bị gió nhẹ hát lên, chiếc mũi thon gọn thẳng tắp, đôi mắt đẹp như chứa cả làn thu thuỷ, khiến người ta chỉ liếc nhìn một lần là mê đắm.
Nữ sinh trung học vào lúc này, khi hỏi thông tin liên lạc đã để lộ sự ngượng ngùng, hai má ửng đỏ, càng thêm xinh đẹp vô cùng, khiến người ta không khỏi ngất ngây.
Như hoa như ngọc, phương hoa khuynh thành.
Chẳng trách cô khiến cho chủ quán động tâm tư lệch lạc, ngay cả một người nghị lực mạnh như Trần Xuân Độ mà bắt gặp ánh mắt của cô cũng vô tình lộ ra một ánh nhìn phức tạp.
Hiếm khi thấy Trần Xuân Độ xuất thần như vậy, như thể anh đã xuyên không về quá khứ, và cũng có một bóng dáng rất giống đang nhìn anh với ánh mắt tương tự.
Quá quen thuộc, ánh mắt này dường như đã trở thành một dấu trong linh hồn.
Không ai biết quá khứ của Trần Xuân Độ ngay cả những người trẻ tuổi cũng không biết, năm đó Yên Kinh đã xảy ra chuyện gì… mà khiến cho bóng hình mơ hồ trong trí nhớ của Trần Xuân Độ dần dần rời xa anh.
Trần Xuân Độ nhìn cô thật lâu, anh đã nhớ tên cô rồi, Tần Hải Niệm.
“Cậu trai trẻ…” Tần Huy dè dặt cất lời, kéo Trần Xuân Độ ra khỏi sự thất thần.
“Sao vậy?” Vẻ mặt của Trần Xuân Độ lập tức bình tĩnh trở lại, thần sắc nhất thời khôi phục bình tĩnh, ánh mắt cũng đột nhiên trở nên dung tục, liếc nhìn Tần Hải Niệm vài lần, tựa hồ muốn che giấu sự quẫn bách vừa rồi.
Cái nhìn đầy ác ý của tên kẻ trộm khiến nụ cười trên mặt Tần Hải Niệm đông ứng và trở nên kỳ dị, cô vô thức ôm ngực chống lại ánh mắt khiến mình không thoải mái của Trần Xuân Độ.
“Cậu trai trẻ họ gì?” Tần Huy cười nói.
“Nhĩ Đông Trần.” Trần Xuân Độ nhìn xoáy vào Tần Hải Niệm rồi đột nhiên xoay người rời đi.
Tần Huy vừa định gọi Trần Xuân Độ phát hiện tốc độ của Trần Xuân Độ quá nhanh trong nháy mắt đã đi được một quãng khá xa.
“Này…” Tần Huy ngắn người, không kịp phản ứng, anh ta không kịp làm gì trước việc đột ngột rời đi không nói một lời của Trần Xuân Độ.
“Anh, người này kỳ quái quá.” Tần Hải Niệm ôm cánh tay của Tần Huy nhìn theo bóng dáng của Trần Xuân Độ nói.
“Anh ấy là ân nhân của chúng ta, nên đừng nói về anh ấy như vậy.” Vẻ mặt của Tần Huy đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Tần Hải Niệm nghịch ngợm thè lưỡi, hành động này cực kỳ đáng yêu.
~k* Trong phòng riêng của khách sạn, Trần Xuân Độ đang ngồi trên ghế sô pha, trên bàn nước bày từng thùng từng thùng rượu trắng và bên cạnh đã có rất nhiều chai rượu trắng rỗng!
Trần Xuân Độ ngồi trên sô pha, dốc cạn từng ngụm từng ngụm rượu trắng nguyên chất, trong lòng dường như tê dại vì đau.
Nếu có một người bình thường ở trong này, nhìn thấy Trần Xuân Độ uống nhiều chai rượu như vậy, có lẽ sẽ ngu người!
Đây là rượu trắng nguyên chất đó! Người bình thường uống vài ly bé bé đã ngà ngà say rồi, còn chai này, phỏng chừng có thể khiến cho những người tửu lượng kém say bí tỉ!
Mà trên cái bàn nước của Trần Xuân Độ, rượu còn được tính theo đơn vị thùng nữa chứ!
Nhiêu đây có thể giết được bao nhiêu là người!
Không biết đã uống bao nhiêu rượu trắng mà sắc mặt Trần Xuân Độ đã ửng đỏ.
Sau một tiếng nắc, toàn thân Trần Xuân Độ bốc lên mùi rượu khó chịu, anh lấy một chiếc ví, chậm rãi mở và lấy ra từ bên trong một tắm ảnh.
Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt cực kỳ phức tạp!
Trong bức ảnh có vài người đang đứng, trong đó có một cô gái trẻ và xinh đẹp, rất giống Tần Hải Niệm, nếu Tần Huy ở ở đây, nhìn thấy bức ảnh này rất có thể cũng sẽ nhận lầm là Tần Hải Niệm… Hai người giống nhau đến tám phần!
“Là em sao…”
Trần Xuân Độ lầm bẩm, trong mắt hiện lên một tia đau thương.
Nếu người thanh niên, những vị thần của thế giới ngầm phương Tây mà nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ không tin vào mắt mình… Long Vương kiêu hãnh đứng trên đỉnh thế giới, người bắt khả chiến bại trong truyền thuyết, cũng có một ngày trông vật nhớ người như hôm nay!
Không chỉ vậy, nếu dáng vẻ này của Trần Xuân Độ bị chụp được và tuồn sang nước ngoài thì nhất định sẽ dấy lên một phen sóng to gió lớn ở nước ngoài!
Nhưng mà Trần Xuân Độ chỉ vuốt ve bức ảnh, sự xuất hiện của Tần Hải Niệm đã gợi lại quá nhiều ký ức của Trần Xuân Độ… Đó là những ký ức mà Trần Xuân Độ không muốn nhớ lại!
Bức ảnh này có lẽ được chụp cách đây rất lâu, trong bức tranh còn có một người giống Trần Xuân Độ lúc trẻ, giữa hai hàng chân mày lộ rõ sự sắc sảo và nhạy bén.
Một trời một vực với Trần Xuân Độ của hiện tại.
Lúc này, trong phòng riêng đối diện với phòng của Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan đứng trước mặt, trong mắt hiện lên một tia vui mừng: “Anh ấy đã trở lại?”
“Đúng vậy, tôi thấy anh ấy trở về phòng với một túi đồ lớn.” Tô Loan Loan gật đầu nói.
“Tôi đi xem thế nào” Lê Kim Huyên vui mừng đứng lên, đi tới phòng của Trần Xuân Độ, gõ cửa.
Nhưng mà, không ai lên tiếng.
Lê Kim Huyên cau mày, một giọng nói cuốn hút vọng vào bên trong: “Trần Xuân Độ.”
“Không có người.” Trong phòng, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Trần Xuân Độ từ bên trong truyền ra làm cho Lê Kim Huyên cùng Tô Loan Loan đều sững sờ.
Lê Kim Huyên cùng Tô Loan Loan ngây ngốc một hồi lâu, Lê Kim Huyên mới lên tiếng trước.
Lê Kim Huyên cau mày, khuôn mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng, trong lòng dâng lên lửa giận.
“Mở cửa, không cần biết dùng biện pháp gì.” Lê Kim Huyên gằn giọng ra lệnh cho Tô Loan Loan.
Tô Loan Loan nhìn nhìn cửa phòng, lộ vẻ do dự: “Tổng giám đốc Lê, như vậy không ổn đâu?”
Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hừ một tiếng: “To gan lớn mật quá, đã đến lúc giết chết nhuệ khí của anh ta rồi, để anh ta không còn đắc ý vênh váo như vậy nữa!”
Tô Loan Loan bắt đắc dĩ nhìn cửa phòng, đành phải nhẫn tâm, lấy từ trong ngực ra một cái thẻ ATM.
Không đến một phút đồng hồ, Tô Loan Loan đã mở cửa phòng, nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của Lê Kim Huyên, Tô Loan Loan thản nhiên giải thích, “Tôi chỉ dùng một chút tiểu xảo thôi, không có gì khó cả.”
Lê Kim Huyên gật đầu, không nhiều lời với Tô Loan Loan nữa, một mạch đi vào phòng!
Lê Kim Huyên nhanh chóng nhìn thấy đồ vật trong phòng, khuôn mặt xinh đẹp của cô hoàn toàn sững sờ, ngây ngốc nhìn chai rượu rỗng trên bàn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cô nhìn Trần Xuân Độ, hỏi với giọng run run: “Anh uống bao nhiêu rồi?”
“Một chút.” Vẻ mặt của Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Uống nhiều như vậy sẽ chết đấy, có biết hay không?!” Lê Kim Huyên nhíu mày, lôi Trần Xuân Độ dậy, lạnh lùng quát.
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, mùi rượu nồng nặc: “Chết thì chết.”
“Anh chết rồi… Em phải làm sao?!” Lê Kim Huyên thốt lên mà không cần suy nghĩ.
Nhưng cô đã hồi hận ngay sau khi nói ra câu đó và vội vàng đổi sang giọng điệu cao ngạo: “Chẳng lẽ anh muốn tôi thuê những người giúp việc Philippine để làm việc nhà sao? Nói cho anh biết, không có chuyện đó đâu!”¬