Mắt thầy dao bầu trắng xóa trong tay hai người đó sắp bổ trúng người Lê Kim Huyên, thì hư không bỗng chắn động, một ánh đen xuất hiện bắn về phía đó.
Tốc độ ánh đen cực kỳ nhanh, dù là người đàn ông nho nhã cùng mấy vệ sĩ có mặt tại đây, cũng chỉ nhìn thấy ánh đen lóe lên trong hư không.
Lê Kim Huyên trợn tròn mắt, hư không như bị đóng băng.
Cô trơ mắt nhìn ánh dao ập tới, cách mình ngày càng gần.
Giờ Lê Kim Huyên tê cả da đầu, đã cảm nhận được mồi nguy hiểm chết chóc.
Đúng lúc này, ánh đen lóe lên từ phía sau Lê Kim Huyên, bỗng chặn lại ánh dao đang chém xuống.
“Keng!”
Tiếng va chạm chói tai vang lên, hai dao bầu đó bị sức mạnh khổng lồ nhắc lên, bay ngược ra xa, cắm sâu vào bích họa điêu khắc trên bức tường sau lưng người đàn ông nho nhã.
“Mọi người hãy cần thận, đừng để ngộ thương!” Mắt người đàn ông nho nhã bỗng thu nhỏ lại, cả người run rẫy.
Sắc mặt cũng nhất thời trắng bệch.
Lê Kim Huyên đứng tại chỗ, không biết từ lúc nào đã nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, đợi đến khi cô mở mắt ra, thì phát hiện hai dao bầu sắp chém xuống đã biến mắt, mà hai người cầm dao cũng đang ôm cánh tay đầy máu, không nhịn được lùi về sau mấy chục bước.
“Cộp cộp cộp…” Hai người đó lùi về sau ba mươi mấy bước mới đứng vững, lúc nãy gan bàn tay của họ bị sức mạnh khổng lồ đó chém rách, máu tươi phun ra, ánh mắt thoáng qua tia chấn động mãnh liệt và không dám tin.
“Vụt!”
Ánh đen bay về tay Trần Xuân Độ, anh cầm lấy nó, lưỡi dao mỏng như cánh ve vẫn đang khẽ run với tần suất cực kỳ cao.
Hư không chắn động, không ngờ trong dao găm Long Nha này lại phát ra tiếng rồng gầm lạnh lẽo.
Hư không chắn động mãnh liệt, Lê Kim Huyên bị tiếng rồng gầm dọa sợ, vẻ mặt kinh ngạc, tiếng rồng gầm kỳ lạ này tới từ đâu vậy? Chẳng lẽ là mình nghe nhằm?
“Chuyện này không thể nào!” Hai người cầm dao đó nhìn thấy dao găm Long Nha trong tay Trần Xuân Độ, thì nhất thời biến sắc, vô thức kinh hô: “Chuyện này không thể nào!”
Bọn họ đều không dám tin, dao găm trong tay Trần Xuân Độ sẽ phát ra tiếng rồng gầm? Liệu ai sẽ tin?
Trần Xuân Độ cắt dao găm, nắm bàn tay trắng mịn mảnh khảnh của Lê Kim Huyên, che chở ở phía sau.
Không khí yên tĩnh đến chết chóc.
Hai người kia nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt như nhìn thấy ma.
Không ngờ dao găm đó lại bức lui hai người đang cầm dao bầu chém mạnh xuống?
Rốt cuộc sức mạnh này đáng sợ đến cỡ nào, mới có thể làm được như vậy?
Sắc mặt hai người đó nhanh chóng trở nên nghiêm nghị khi nhìn Trần Xuân Độ… chắc chắn anh không phải người tầm thường.
“Người dám trêu chọc cậu Ngọc đều không thể sống sót rời khỏi đây.” Một người trong đó mở miệng, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ.
Trần Xuân Độ không nói gì, chỉ nắm chặt bàn tay mềm mại của Lê Kim Huyên, bình tĩnh nói: “Ai chẳng biết ra vẻ, tôi còn biết nói lát nữa tôi sẽ giải quyết máy người, rồi mới đi giết Ngọc Vinh Hiên.”
Lê Kim Huyên đứng sau Trần Xuân Độ, nhìn chằm chằm bóng lưng anh, chớp đôi mắt xinh đẹp mê người gợi cảm nhìn anh.
Cô hơi bắt ngờ khi Trần Xuân Độ dám dũng cảm đứng ra, bình thường anh là tên lưu manh chỉ biết làm trò cười, không ngờ lại gan dạ đứng trước mặt cô, che chở cho cô.
*Đi chết đi!” Một người bỗng lao tới, vung nắm đắm về phía Trần Xuân Độ.
Nắm đắm này rất mạnh, mơ hồ có tiếng giông tố gào thét, sóng biển cuồn cuộn, mang theo sức mạnh cực kỳ đáng sợ, nếu đánh trúng Trần Xuân Độ… sẽ gây ra hậu quả không lường.
Lê Kim Huyên kinh hô, mặt mày tái mét, cơ thể run rẩy, trái tim trong lồng ngực đang đập điên cuồng, giương mắt nhìn nắm đắm đó sắp đánh trúng mặt Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ không hề né tránh cú đấm này, nếu đánh trúng, nó có thể làm người bình thường không chết cũng tàn phế.
“Ha…” Hai vệ sĩ quát ầm lên như sắm, hùng hỗ lao tới chém giết.
Mắt thấy nắm đắm đó sắp rơi xuống mặt Trần Xuân Độ, nhưng khuôn mặt cực kỳ vô lại của anh lại cười khẩy khinh thường.
Một giây sau, Trần Xuân Độ nhắc đôi chân dài đạp mạnh về phía người đó, như roi thép dài vụt nhanh qua, đạp trúng ngực hai người đó.
“Bịch bịch.”
Hai tiếng nặng nề cùng vang lên, nếu không nghe kỹ sẽ cho rằng chỉ có một tiếng.
Lê Kim Huyên tận mắt nhìn thấy hai người đó bay ngược về sau, cú đạp lúc nãy đã dọa sợ cô, vì cô nghe thấy rất rõ tiếng gãy xương lanh lảnh.
Sau khi bay ra mấy chục mét, hai người đó vùng vẫy định bò dậy… nhưng cả người run rẫy, vest đen đồng phục đã bị rách ở ngực, có một dấu giày hiện lên rất rõ.
Ngay cả hoa văn dưới đề giày cũng có thể nhìn thấy rất rõ.
Hai người đó run rầy định bò dậy… nhưng cuối cùng lại hộc máu… tim ngừng đập, bị một cước đạp mất mạng.
Trần Xuân Độ xoay người, đi tới trước mặt Lê Kim Huyên, cô ngạc nhiên nhìn hai người đó, rồi từ từ giơ tay lên chỉ về phía đó hỏi: “Bọn họ…”
Lê Kim Huyên thấy bọn họ nằm im dưới sàn, trong lòng không khỏi dâng lên dự cảm bắt an… cô trợn tròn mắt, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Xuân Độ ra tay.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Xuân Độ ra tay mạnh mẽ dứt khoát như thế, hoàn toàn không giống dáng vẻ lưu manh đánh nhau ngày thường.
“Bọn họ đúng người đúng tội.” Trần Xuân Độ rút một điều thuốc, rồi châm lửa, từ tốn phả ra một làn khói, mùi thuốc lá tràn ngập trong không khí, như khói xanh mù mịt bốc lên.
Trần Xuân Độ híp mắt hờ hững nói, Lê Kim Huyên hoàn toàn không hiểu hàm ý câu anh mới nói… bọn họ đúng người đúng tội là sao?
Lê Kim Huyên không hề hay biết, lúc ra tay, Trần Xuân Độ đã cảm nhận được tia hung ác trong mắt họ.
Chắc chắn người bình thường không thể có tia hung ác này… chỉ có những tên độc ác tay đã dính vô số mạng người… mới bị nhiễm sát khí này.
Rõ ràng hai người đó là vệ sĩ, làm tay sai cho Ngọc Vinh Hiên, sao có thể trừng trị cái ác phát huy cái thiện, chí ít đã có mười mấy mạng người vô tội trong tay bọn họ.
Trần Xuân Độ đi qua bên cạnh Lê Kim Huyên, nữ thần tổng giám đốc vừa nhìn thấy hai thi thể này thì hóa đá.
Cô không hiểu, sao Trần Xuân Độ lại nhìn ra hai người này đúng người đúng tội, còn cô nhìn nửa ngày trời cũng không nhìn ra manh mối nào?
“Bịch!”
Hai tay Tô Loan Loan siết thành nắm đắm, năm ánh dao sắc bén sáng bóng chém tứ phía, chặn toàn bộ đường lui của cô.
Lê Kim Huyên nghiêm mặt, nhíu chặt mày, theo cô thấy, Tô Loan Loan đang gặp nguy hiểm.
“Em cứ yên tâm, cô ta không sao.” Trần Xuân Độ đi bên cạnh bỗng lên tiếng, Lê Kim Huyên sửng sốt nhìn anh.
Trần Xuân Độ nhìn Tô Loan Loan, bình tĩnh nói: “Mấy tép riu này chưa đáng để cô ta để tâm đến.”
“Kim Huyên, em ra ngoài trước đợi anh một lát, nơi này quá đẫm máu, không tốt cho em.” Trần Xuân Độ quay đầu, nắm chặt tay Lê Kim Huyên, cực kỳ dịu dàng nói.
Lê Kim Huyên hơi sửng sốt, do dự một lát, thấy Tô Loan Loan một mình chiến đấu với năm người, thì gật đầu, dè dặt vòng qua bên cạnh, đi ra ngoài.
Đợi Lê Kim Huyên ra ngoài rồi, Trần Xuân Độ mới xoay người, đi tới chỗ người đàn ông nho nhã đang run lẫy bẩy.
Trên thực tế, sau khi người đàn ông nho nhã nhìn thấy Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan ra tay, thì cả người đã phát ngốc.
“Chẳng phải anh nói tôi không thể sống sót rời khỏi khách sạn này à, vậy tôi cũng nói cho anh biết, ngay cả đại sảnh này, anh cũng không thể sống sót rời khỏi đây, anh có tin không?” Trần Xuân Độ đi tới trước mặt người đàn ông nho nhã, hờ hững nói.
Người đàn ông nho nhã khẽ run lên, chỉ thấy Trần Xuân Độ đang bình tĩnh nhìn chằm chằm anh ta: “Anh tin không?”
“Tôi…” Người đàn ông nho nhã chưa kịp lên tiếng, bỗng bị Trần Xuân Độ túm lấy, làm anh ta toát mồ hôi lạnh, vội hét lớn: “Đại ca tha mạng, đại ca tha mạng, tôi tin… tôi tin!”
“Chúng tôi có tư cách thuê phòng kia không?” Trần Xuân Độ nhìn người đàn ông nho nhã, hỏi sâu xa.
“Đây… là mệnh lệnh của cậu Ngọc, tôi cũng bó tay…” Người đàn ông nho nhã lộ ra vẻ mặt khó xử.
*Bó tay à?” Trần Xuân Độ từ tốn phả ra một làn khói, cười hỏi…
~k* Năm phút sau, trong phòng vệ sinh riêng, Trần Xuân Độ đang kéo đầu người đàn ông nho nhã ra khỏi bồn cầu, nhìn đầu tóc ướt nhẹp của anh ta, lạnh lùng hỏi: “Giờ đã có cách chưa?”
Người đàn ông nho nhã gật đầu, định mở miệng ai ngờ Trần Xuân Độ bỗng dùng lực, lại nhắn đầu anh ta vào trong bồn cầu.
Người đàn ông nho nhã sắp phát khóc rồi, rõ ràng anh đã chịu thua rồi, sao tên này… còn nhấn đầu mình vào bồn cầu nữa?
Đợi đến khi Trần Xuân Độ kéo đầu người đàn ông nho nhã ra, thì ghé sát vào tai anh ta, từ tốn nói: “Tôi không hy vọng, tôi lặp lại lời tôi đã nói lần nữa…”
Dứt lời, Trần Xuân Độ lại nhấn đầu người đàn ông nho nhã vào trong bồn cầu… mà lý do lần này, gần như sắp làm anh ta sụp đổ.
“Tôi thấy quan hệ giữa anh và Ngọc Vinh Hiên quá tốt, nên khó chịu.”
Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, dứt lời, anh lại nhắn đầu người đàn ông nho nhã vào trong bồn cầu.
~k* Trong phòng tổng thống, ghế sofa sang trọng được bọc bằng da tê giác, cực kỳ thoải mái, hai bên sofa được trang trí bằng những chạm trổ trên gỗ quý.
Ngọc Vinh Hiên đang nhìn chằm chằm hình ảnh giám sát trên màn hình, khóe miệng nở nụ cười thần bí.
Lúc anh nhìn thấy vệ sĩ xuất hiện từ mọi phía, rồi lao về phía Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan, thì không khỏi cười khẩy, tự lẫm bẩm: “Trần Xuân Độ, để tôi xem lần này anh còn có thể làm được gì?”
Nhưng một giây sau, sắc mặt anh bỗng cứng đờ.
Ngọc Vinh Hiên nhìn chằm chằm hình ảnh giám sát, mắt trợn tròn.
“Cậu Ngọc, mời cậu uống rượu.” Nữ thư ký quyến rũ bên cạnh rót một ly rượu, đưa cho Ngọc Vinh Hiên.
Ngọc Vinh Hiên nhận lấy ly rượu, đúng lúc này, mắt anh bỗng nhìn thấy cảnh tượng Trần Xuân Độ nhắc chân đạp mạnh.
“Xoảng!”
Ly rượu trong tay Ngọc Vinh Hiên nhất thời vỡ nát, khóe miệng anh giật mạnh, mặt mày tái mét, nhìn chằm chằm cảnh tượng đó.
Hai nữ thư ký quyến rũ bên cạnh cũng khẽ run lên, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ thoáng qua tia hoảng hốt lo Sợ.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy người nào có thể chọc giận cậu Ngọc như vậy.
Tay Ngọc Vinh Hiên đầy mảnh vụn thủy tinh và máu, chảy tí tách xuống sàn.
Ngọc Vinh Hiên nhìn chằm chằm hình ảnh giám sát, như thể vét thương trên tay chẳng đáng là gì với anh… mà chỉ có cảnh tượng trong hình ảnh giám sát mới có thể thu hút sự chú ý của anh.
“Cô mau đưa điện thoại vệ tinh cho tôi.” Một lúc sau, Ngọc Vinh Hiên mới từ tốn nói, giọng điệu đầy sát ý mãnh liệt.