Mục lục
Chàng Rể Phế Vật - Lê Kim Huyền - Trần Xuân Độ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 299: QUÂN THẺ QUYỀN!


Vị tướng đó đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống anh, ánh mắt đầy bình tĩnh và lạnh lùng, còn mang theo vẻ coi thường.


Dường như, trong mắt ông ta, anh chẳng khác gì con sâu cái kiến.


Chỉ khi đảo qua Lê Kim Huyên bên cạnh, ánh mắt ông ta mới có vẻ dịu dàng và nóng bỏng, tham lam mà người khác khó lòng nhận ra.


Nhìn thấy vị tướng cấp cao thân hình cao lớn này, Lê Kim Huyên cảm thầy căng thẳng, hết sức sốt ruột nhìn Trần Xuân Độ một chút, sợ tên này lại tự đâm đầu vào lửa gì đó.


Cô nhớ giữa anh và vị tướng này có mâu thuẫn.


Cô bước từng bước duyên dáng trên giày cao gót, đi tới trước mặt ông ta, vừa vặn chắn trước Trần Xuân Độ, nở nụ cười đầy quyến rũ: “Mới chỉ mấy giờ không gặp, chúng ta lại gặp lại nhau rồi.”


Ông ta khẽ gật đầu, nhìn lướt qua Trần Xuân Độ, cười khinh thường, nói: “Kim Huyên, tôi có dẫn một người bạn của tôi tới cho cô, hai người có thể làm quen một chút.”


Lê Kim Huyên nhìn về phía ông lão bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp có vẻ nghi hoặc, hỏi khẽ: “Vị này là…”


“Kẻ hèn Trương Bảo Thành, là hội trưởng hiệp hội đổ thạch và liên hiệp giám định bảo thạch nước C, xin chào cô Lê, nghe danh cô đã lâu.” Ông lão tháo cái nón xuống, khom người hành lễ.


Sau khi nghe thấy thân phận Trương Bảo Thành, gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi biến sắc…


hội trưởng hiệp hội đồ thạch nước C, địa vị này còn cao hơn hội trưởng hiệp hội đồ thạch Yên Kinh biết bao nhiêu…


Mà có thể ngồi vào vị trí này, bản lĩnh đỗ thạch phải cao cỡ nào chứ?


Lợi hại nhát giới đổ thạch hiện nay chắc chắn phải là hội trưởng hiệp hội đổ thạch rồi.


Thậm chí Trương Bảo Thành còn được nhiều người biết đến hơn Ngọc Vinh Hiên, dù sao Ngọc Vinh Hiên có tiềm lực to lớn nhưng còn chưa trưởng thành, mà Trương Bảo Thành sớm đã là lão làng trong giới đổ thạch rồi, ánh mắt vô cùng sắc bén.


Hầu như tắt cả đổ thạch ông ta đã xác nhận đều rất xuất sắc.


“Xin chào ngài, hội trưởng Trương.”


Vị tướng bên cạnh khinh miệt nhìn Trần Xuân Độ, nói: “Hội trưởng Trương vẫn nghe nói về chuyện của cô Lê, sau khi biết tôi quen cô Lê, lập tức bảo tôi dẫn tới gặp mặt.”


Nói xong, vị tướng khiêu khích liếc nhìn Trần Xuân Độ, mà đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên thì có vẻ kinh ngạc: “Hội trưởng Trương, ở Yên Kinh tôi cũng không có tiếng tăm gì, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường… không đáng để hội trưởng Trương đề ý như vậy.”


Trương Bảo Thành bật cười lớn, giải thích: “Năm ngoái, khi đi thành phố T giải quyết một số công chuyện, tôi đã nghe kể về sự tích của cô, vẫn muốn gặp cô một lần, nhưng không có cơ hội, bây giờ đúng lúc đại hội đỗ thạch đã mang đến cơ hội này.”


Lê Kim Huyên khẽ gật đầu, Trương Bảo Thành chỉ vào khu nghỉ ngơi cách đó không xa, nói: “Chúng ta đi chỗ đó ngồi nói chuyện đi.”


Trong khu nghỉ ngơi, Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành ngồi cùng bàn nói chuyện, còn Trần Xuân Độ và vị tướng thì đến một bàn lớn khác.


Trần Xuân Độ không thèm nhìn vị tướng đó, từ đầu đến cuối ánh mắt anh luôn dán trên người Lê Kim Huyên.


Thấy Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành nhiệt tình trò chuyện, anh bắt đầu cảm thấy ghen tuông, đột nhiên có chút hồi hận.


Lê Kim Huyên đang nhìn Trương Bảo Thành, cười nói: “Hội trưởng Trương, tôi ngưỡng mộ ngài từ rất lâu rồi, tên của ngài có thể nói là như sắm bên tai.”


Trương Bảo Thành xua tay, cười nói: “Đổ thạch xuống dốc, tôi chỉ cố hết sức mình mà thôi.”


Dứt lời, Trương Bảo Thành chuyển đề tài, nói: “Cô Lê, nghe nói gần đây tập đoàn Lê thị đang tìm cố vấn phương diện đổ thạch phải không?”


Lê Kim Huyên nhẹ nhàng gật đầu, khẽ hỏi: “Hội trưởng Trương có ứng cử viên nào tốt giới thiệu sao?”


Hội trưởng Trương cười thần bí, nụ cười có nhiều thâm ý, ông ta nhìn Lê Kim Huyên, khẽ gật đầu, nói: “Đúng là chỗ tôi còn có một ứng cử viên.”


“Ai?” Lê Kim Huyên chớp hàng mi cong một cái, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ tò mò.


Người có thể khiến Trương Bảo Thành đề cử, chắc chắn có chút bản lĩnh thật sự, khẳng định không phải người bình thường.


Hội trưởng Trương nhìn Lê Kim Huyên, mỉm cười: “Cô Lê, người này xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.”


“Hả?” Vẻ mặt Lê Kim Huyên cứng lại, lập tức có chút bàng hoàng, cô nhìn Trương Bảo Thành, trong lòng nổi lên suy nghĩ to gan.


“Hội trưởng Trương, ý của ngài là…” Lê Kim Huyên lập tức trở nên do dự.


Trương Bảo Thành khẽ gật đầu: “Không sai, không biết bằng năng lực của tôi, có thể đảm nhiệm cố vấn cho quý công ty hay không?”


Lê Kim Huyên cảm thấy mờ mịt, dù thế nào cô cũng không ngờ, vừa mới nói mấy câu, Trương Bảo.


Thành lại chủ động muốn gia nhập tập đoàn Lê thị.


Nếu Trương Bảo Thành gia nhập Lê thị, sẽ trở thành sự giúp đỡ lớn của tập đoàn.


Đầu óc Lê Kim Huyên quay cuồng, lúc lâu sau, dưới sự nhắc nhở của Trương Bảo Thành, mới phản ứng lại.


“Thế nào, không thể ư?” Vẻ mặt Trương Bảo Thành có vẻ không vui.


“Đương nhiên, đương nhiên có thể.” Lê Kim Huyên kìm nén kích động trong lòng, không ngừng gật đầu hệt như gà con mồ thóc.


Lê Kim Huyên kích động đến choáng váng, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra Trương Bảo Thành lại sẵn sàng hạ mình đến tập đoàn Lê thị của mình.


“Ngài có thể đến tập đoàn Lê thị chúng tôi, thật sự là quá tốt… là vận may của Lê thị, vẻ vang cho Lê thị.”


Lê Kim Huyên nén kích động trong lòng, nói.


Dứt lời, Lê Kim Huyên bỗng nhiên đổi đề tài, hỏi: “Hội trưởng Trương, nhưng tôi có chút không hiểu, tại sao ngài lại lựa chọn Lê thị chúng tôi, trong mắt tôi, Lê thị không có bắt kỳ điểm gì có thể thu hút ngài.”


“Rất đơn giản, văn hóa đổ thạch Yên Kinh đang rất thịnh hành, tiếp theo, hiệp hội chúng tôi sẽ tập trung phát triển mạnh ở thành phố T, nên đây là hợp tác giữa tôi và Lê Thị các cô.”


Trương Bảo Thành đường hoàng nói, nghe xong, Lê Kim Huyên cảm thấy mờ mịt, kết quả cũng không hiểu Trương Bảo Thành nói là nguyên nhân gì.


Nhưng cô chẳng để ý lắm, vì đầu óc cô đã bị niềm vui bất ngờ làm cho choáng váng rồi.


Khi Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành còn đang nhiệt tình nói chuyện, vị tướng lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, nụ cười mang theo vẻ nghiền ngẫm, dường như đang nghiên cứu hành động buồn cười của động vật.


Nhìn một lúc lâu, ông ta cười nhạo, khinh miệt.


Rốt cục, Trần Xuân Độ nhịn không nồi nữa, lườm ông ta một cái, anh ngậm điều thuốc, bất cần đời mở miệng: “Nghe nói ông rất ngầu?”


Giọng điệu của Trần Xuân Độ hết sức vô lại, càng khiến ông ta khinh thường.


Ông ta hờ hững mở miệng: “Sự chênh lệch giữa người và người là thứ cậu không thể tưởng tượng được, cậu và tôi, đó là hai thế giới…” Ông ta chỉ Lê Kim Huyên cách đó không xa, nhếch miệng trêu tức: “Có phải cậu thích cô ấy hay không? Có điều, cậu hãy tự soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn xem hình ảnh bản thân, xem cậu có cái gì xứng với cô ấy?”


“Nếu tôi là cậu, tuyệt đối sẽ không chống đối một người mà bản thân căn bản không chọc nổi, với loại người như các cậu thì chúng tôi chính là thần, là thần mà các cậu căn bản không chọc nổi.”


Trần Xuân Độ ngậm điều thuốc, nghe thấy ông ta nói vậy thì nhếch miệng: “Nói ngược lại thì tôi có thể đánh mười tên thần như ông.”


Sự khinh thường của Trần Xuân Độ dường như đã kích động lòng kiêu ngạo của ông ta, ông ta liếc nhìn cơ thể gầy yếu đen đúa của anh, vừa cười mỉa, vừa lắc đầu, vươn một cái tay, ngạo mạn nói: “Để cậu thể nghiệm chênh lệch giữa người và người một chút.”


Vị tướng nở nụ cười thản nhiên, ông ta tin tưởng trăm phần trăm, cơ thể gầy ốm này của Trần Xuân Độ, tay trói gà không chặt… Mà ông ta thân là tướng lĩnh cấp cao của quân đội Yên Kinh, đã được quân đội ‘Yên Kinh huần luyện tàn khốc, nghiêm khắc nhất, Trần Xuân Độ mãi mãi không thể sánh cùng.


Sức mạnh của ông ta vượt xa người bình thường.


Trần Xuân Độ đánh giá ông ta một chút, ông ta không thể ngờ anh lại mỉm cười, rồi đột ngột giơ một tay ra, nắm lấy cỗ tay ông ta.


Ngay sau đó, vẻ mặt ông ta lập tức thay đổi, Trần Xuân Độ ngồi đối diện ông ta, sống lưng chợt thẳng tắp, cơ thể gầy yếu nhỏ bé bỗng trở nên cao lớn.


Khí chất trên người Trần Xuân Độ cũng thay đổi, trở nên lạnh lùng lạ thường, nhìn ông ta giễu cợt, mà ông ta vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm bàn tay anh, nghiền chặt răng.


Gân xanh trên mặt ông ta nỗi lên… ông ta xoay cổ tay của cánh tay đang bị nắm, từng khối cơ bắp cuồn cuộn, nhìn rất cường tráng, xuất sắc.


Cổ tay hai người nghiêng đi… nhưng ông ta chợt khiếp sợ, vì mu bàn tay ông ta đang hướng xuống mặt bàn.


Cánh tay nhìn có vẻ gầy yếu của Trần Xuân Độ lại áp xuống với một lực khổng lồ khó tin.


Dù ông ta đã trải qua huần luyện của quân đội Yên Kinh, nhưng làm sao biết… những gì Trần Xuân Độ đã trải qua còn tàn khốc gấp ông ta mấy trăm lần, huấn luyện ma quỷ giới hạn chịu đựng cao nhất của cơ thể.


Mỗi một lần huấn luyện đều đạt tới giới hạn chịu đựng cao nhất của cơ thể… Mà giới hạn chịu đựng cao nhất… chỉ ở thời khắc sinh tử mới có thể tăng lên.


Chỉ là huấn luyện cực hạn… Trần Xuân Độ đã đứng trước bờ vực cái chết vô số lần, nói anh có sức mạnh khổng lồ, chẳng bằng nói anh chính là một mãnh thú hình người.


Vị tướng đã dùng hết sức toàn thân, cánh tay ông ta cũng vì dùng sức quá độ mà khẽ run lên, ông ta nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên.


Rốt cuộc ánh mắt ông ta nhìn Trần Xuân Độ không còn vẻ coi thường trước đó nữa, ông ta không thể nào chấp nhận được… Sức mạnh của mình lại không bằng thằng nhãi này?


Một lát sau, cả người ông ta run lên, nghiến chặt răng, mu bàn tay ông ta từ từ áp vào mặt bàn, nhưng Trần Xuân Độ vẫn thản nhiên ngồi ở chỗ đó, dường như cái tay kia không hề dùng sức…


“Hây a …” Rốt cuộc, ông ta không chống đỡ nổi nữa, bỗng quát lạnh một tiếng, muốn thu tay trở về.


Nhưng tốc độ Trần Xuân Độ nhanh hon, hai mắt ánh lên vẻ trào phúng, một bàn tay anh đập vào mặt bàn… mặt bàn lập tức vỡ ra.


Sau đó, Trần Xuân Độ lập tức xoay người qua, bỗng nhiên phát lực, thân hình cao lớn của vị tướng nhẹ nhàng bay lên, bị Trần Xuân Độ quẳng mạnh xuống đắt.


Ném qua vai rất đẹp!


Động tác này rất hoàn mỹ, tràn ngập mỹ cảm bạo lực, nếu lúc này có trọng tài ở đây cho điểm, chắc chắn sẽ đưa ra điểm tuyệt đối.


“Chuyện gì thế?”


Hành động khác thường chỗ Trần Xuân Độ đã kinh động đến Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành, hai người cùng nhìn qua, lập tức nhìn thấy Trương Bảo Thành chật vật nằm rạp trên mặt đất, mà Trần Xuân Độ đang sửa sang dáng vẻ lôi thôi.


“Anh có bị bệnh không?”


Nhìn thấy vị tướng nằm rạp trên mặt đất, Lê Kim Huyên hết sức lo lắng… Đây là tướng lĩnh cấp cao của quân đội Yên Kinh đấy, căn bản không thể trêu vào.


Tên Trần Xuân Độ này định khiến cô vạ lây phải không?


Lê Kim Huyên nổi giận bước trên giày cao gót lao đến, rốt cuộc nữ vương không kìm được lửa giận, định phát tiết với Trần Xuân Độ.


Tô Loan Loan bên cạnh, hơi nhếch khóe môi, dường như cô sắp được xem một vở kịch hay.


“Ngài không sao chứ?” Lê Kim Huyên cuống quít đỡ vị tướng cấp cao lên, quan tâm hỏi.


“Không sao.” Ông ta xua tay, nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt có vẻ trầm xuống.


Ông ta bước từng bước về phía Trần Xuân Độ, khi đi đến trước mặt anh thì ngừng lại.


Ông ta nhìn anh chằm chằm, gắn giọng hỏi: “Chiêu vừa nãy là ai dạy cậu?”


Ông ta nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt không giấu nổi sự kinh hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK