*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 322: Cái gì là sai ?
Trong bệnh viện, Trần Ngọc Đình và Đoàn Thiên
Hành cũng đã đến từ sớm.
Nhạc Huy giới thiệu Nhạc San San cho Trần Ngọc
Đình, nói rằng đây là cô em gái mà anh yêu quý nhất.
Nhạc San San còn nhỏ tuổi, hiểu chuyện lại còn
có một cái miệng ngọt ngào, chẳng mấy chốc đã
khiến Trần Ngọc Đình yêu quý không thôi.
Phòng bệnh đang vui vẻ, mọi người cùng nhau nói
cười thì đột nhiên cửa phòng bệnh bị người ta đầy
vào, mấy người Nhạc Thiên Hùng bước vào trong.
Lúc này người trong biệt thự, dù là những người
bề trên như Nhạc Chính Sơn và Nhạc Long Thành hay
đám con cháu Nhạc Thập An và Nhạc Nhất Hàm
cũng đều tới cả.
Ai cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Nhạc
Huy trên giường bệnh. Dưới vẻ nghiêm trọng đấy,
trong lòng mỗi người đều cảm giác phức tạp. Hoặc là
lo lắng, hoặc là không nỡ, hoặc là buồn bã. Cũng có
những kẻ vui mừng hoặc đang cưỡi trên nỗi đau của
người khác.
An Nhã đã khóc đến nỗi hai mắt sưng húp ngay từ
lúc còn ở biệt thự. Tuy là một người bề trên nhưng lú
này vành mắt Nhạc Thiên Ngạo cũng đã hơi ửng đỏ.
Dù gương mặt Kỳ Vạn Sơn bình tĩnh nhưng ánh mắt
cũng khó mà che đậy được sự lo lắng dành cho Nhạc
Huy.
Bây giờ Nhạc Huy vẫn còn đang nằm trên giường
bệnh vậy mà lại sắp sửa bị đuổi ra khỏi nhà rồi, Kỳ
Vạn Sơn lo rằng anh không chịu nổi cú đả kích này.
Lúc này, mấy người Nhạc Huy ở trong phòng bệnh
cũng sững sờ khi thấy nhiều người tới như vậy. Đặc
biệt là Nhạc Huy, khi anh nhìn thấy biểu cảm trên
gương mặt những người này thì dường như cũng đã
dự cảm được chuyện gì đó.
“Bố, mọi người đến rồi... giọng anh hơi run rầy.
“Vết thương đỡ hơn chưa?”, Nhạc Thiên Hùng
bình tĩnh nhìn anh rồi hỏi.
“Đỡ hơn nhiều rồi, không có gì to tát cả”. Nhạc
Huy mỉm cười, nhưng nụ cười của anh thì lại cứng
ngắc.
Đột nhiên, không khí trong phòng bệnh trở nên
nặng nề. Nhiều người như vậy mà lúc này lại chẳng có
ai tiếp tục lên tiếng.
Khoảng mười mấy giây sau, Nhạc Chính Sơn khẽ
ho một tiếng và nói:
“Thiên Hùng, công bổ đi, cuối cùng vẫn phải công
bố thôi”
“Thành phố Thiên Hải quá nguy hiểm, chúng ta
cũng nên trở về rồi”
Nhạc Thiên Hùng nghe thấy thế, hai tay run rầy
để ra sau lưng, nhìn Nhạc Huy và cau mày tuyên bố:
“Nhạc Huy, thằng con bất hiếu, bản tính ngông
cuồng, nhiều lần tái phạm gia quy, tội này đáng bị
trừng phạt!"
“Bây giờ chính thức bị tước bỏ quan hệ với gia tộc
và đuổi khỏi nhà. Bất cứ ai mang họ Nhạc cũng vĩnh
viễn không được phép qua lại với nó, nếu ai vi phạm
thì coi như cùng có tội!”
“Ầm!” trong đầu Nhạc Huy lập tức như có một
tiếng nổ lớn vang lên.
Tuy anh đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này...
trong lòng cũng không tránh khỏi cảm giác nhói đau,
giống như bị một trận sấm sét đánh xuyên qua tim.
Nhạc Huy... đã trở thành đứa con bị ruồng bỏ.
Từ ngày hôm nay, anh không còn là cậu chủ nhà
họ Nhạc nữal
Cho dù Nhạc Huy có mạnh mẽ đến đâu thì lúc
này, ngay trước mặt mọi người, nước mắt cũng giống
như những viên trân châu, từng giọt từng giọt rơi
xuống tấm chăn màu trắng.
Kỳ Phi và Đoàn Thiên Hành cũng trợn mắt há
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6