*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 347: Giết hết
Ninh Vũ Trạch bị Nhạc Huy bắn chết tại chỗ, thi
thể vô cùng thê thảm, gương mặt tuấn tú đã bị bắn
tới mức không thể nhận ra.
"Con trai! Vũ Trạch!”
Ninh Thủ Thành nhìn thấy vậy thì suýt nữa ngất
tại chỗ, ông ta trợn tròn mắt gào lên.
Đó là com trai độc nhất của ông ta, là huyết thống
của nhà họ Ninh, bây giờ...
“Khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!"
Ông ta hét lớn, vô cùng đau đớn muốn chạy lại
phía Ninh Vũ Trạch, nhưng lại bị đám vệ sĩ ngăn lại.
“Gia chủ nén bi thương, không thể qua đó!”
Lúc này, Nhạc Huy cũng nhanh chóng ôm Liễu
Nhược Hà ra phía sau cột nhà, anh vội vàng kiểm tra
nơi Liễu Nhược Hà bị bắn trúng.
May thay, phát súng đó của Ninh Vũ Trạch không
bắn trúng chỗ hiểm trên người cô, chỉ trúng vào bả
vai nên sẽ không mất mạng.
“Nhược Hà, Nhược Hà em không sao chứ?”
“Sao em lại ngốc thể, anh xứng đáng để em phải
liều mạng vì anh sao?”
Nước mắt Nhạc Huy chảy dài, vội vã xé một góc
chiếc váy trắng trên người Liễu Nhược Hà để quấn
vào nơi bị trúng đạn, tạm thời cầm máu cho cô.
“Đương nhiên... xứng đáng... Liễu Nhược Hà khẽ
đưa tay phải chạm vào khuôn mặt Nhạc Huy, bàn tay
cô nhuốm đầy máu của chính mình, gương mặt đã
nhợt nhạt trắng bệch.
“Mãi mãi xứng đáng..."
Mặc dù đang bị thương nặng nhưng cô vẫn ngước
nhìn Nhạc Huy với ánh mắt yêu thương nồng nàn, sợ
rằng sẽ không còn cơ hội đề được thấy Nhạc Huy lo
lắng cho mình như vậy nữa.
“Em đừng nói gì nữa”, Nhạc Huy đau lòng nhìn cô,
run rầy nói: “Anh sẽ không đề em xảy ra chuyện gì
đâu, anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài!"
Nói xong, anh hét về phía mấy người Kỳ Phi:
“Hắc Long! Hắc Long!"
Chẳng bao lâu sau, một dáng người cường tráng
đã lập tức lao đến. Bóng dáng nhanh nhẹn như báo,
khí thế mạnh mẽ như hổ, khi xông ra đã lăn trên mặt
đất mấy vòng, ngay lập tức bắn hạ ba người.
“Cậu Nhạc!”
Hắc Long vội vàng nghiêng người lại, dáng vẻ
nghiêm nghị.
Người của Ninh Thủ Thành ở đây quá đông, dù
bọn họ có lợi hại thế nào thì cũng khó mà chống đỡ.
“Đưa vợ tôi rời khỏi đây!” Nhạc Huy giao Liễu
Nhược Hà cho Hắc Long và nói: “Cô ấy trúng đạn rồi,
anh nhất định phải đưa cô ấy rời khỏi đây, trong xe có
hòm sơ cứu vết thương, đi ngay đi!"
“Nhưng mà... mọi người thì sao?” Hắc Long cau
mày hỏi.
“Đừng để tâm tới chúng tôi! Dù chúng tôi đều
chết ở đây thì anh cũng phải đưa được cô ấy ra
ngoài!” Nhạc Huy nghiến răng nói.
“Nhạc Huy...” Liễu Nhược Hà đột nhiên tỉnh lại,
túm chặt lấy Nhạc Huy: “Em không đi, em phải ở bên
cạnh anh”.
Vẻ mặt Nhạc Huy đầy bi thương, dứt khoát nói:
“Đưa cô ấy đi!"
Hắc Long không dám làm trái ý Nhạc Huy, đành
lôi từ trong ba lô ra một bó dây thừng.
“Đi đi!”
Nhạc Huy thay xong băng đạn, lao ra bắn liền
mấy phát súng, quay đầu hét lên với Hắc Long.
Hắc Long ôm Liễu Nhược Hà, vội vã lao đến cửa
sổ tầng ba, nhanh chóng cố định một đầu dây thừng
rồi ôm Liễu Nhược Hà từ cửa sồ tầng ba trượt thẳng
xuống dưới.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5