Chương 440: Những ông lớn tụ họp
Lôi Châu, tỉnh Giang Bắc.
Thành phố Lôi Châu cũng là một thành phố lớn của tỉnh Giang Bắc, chỉ là phát triển về mặt kinh tế còn kém hơn thành phố Đông An một bậc.
Đã nửa đêm, mười hai giờ gần rạng sáng.
Phố xá sầm uất của thành phố Lôi Châu vẫn sáng đèn rực rỡ, dường như ngành nghề giải trí của thành phố này phát triển mạnh hơn thành phố Đông An.
Lúc này ở câu lạc bộ lớn nhất thành phố Lôi Châu, trong phòng VIP sang trọng nhất.
Nếu có người bước vào nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa đến mức mặt mày tái nhợt.
Bởi vì người tham dự ở đây, có Lôi Thiên Tuyệt – người đứng đầu trong thế giới ngầm của thành phố Lôi Châu, còn có những ông lớn của thế lực khác. Cùng với người đứng đầu thế giới ngầm của các huyện thành khác ở tỉnh Giang Bắc, gần như đều tề tụ ở đây.
Nếu không phải xảy ra chuyện lớn thì khó mà thấy được cảnh tượng như vậy.
Người tham dự đều là ông trùm chân chính.
Lúc này phục vụ mang trà nước đi vào, hai tay bê chén trà cũng đang run rẩy. Nhưng cậu ta không dám để xảy ra sơ suất, nếu không ông chủ của câu lạc bộ này cũng không dám bảo vệ cho cậu ta.
Điều khiến cậu ta kinh ngạc, cũng không phải những ông lớn có mặt ở đây, mà là người ngồi trên cùng.
Vị trí của người đó, hiển nhiên đã nói rõ địa vị của đám người này.
Phục vụ không dám nhìn lâu, vội vàng đặt trà nước xong lập tức bước ra ngoài.
“Ông Long, có chuyện này nữa sao? Tôi còn cho rằng bình thường Ngô Thiên Long làm việc quá ngang ngược, cấp trên không nhẫn nhịn được nữa mới ra tay tiêu diệt ông ta, không ngờ lại là một thanh niên khiến ông ta sụp đổ sao?”
Trong phòng VIP, người nói chuyện là một người đàn ông trung niên tướng mạo hung hãn, không biết rõ tên thật nhưng không ai không biết đến biệt danh của ông ta là Kiều Lão Tứ.
Ở thành phố Lôi Châu, Kiều Lão Tứ là người duy nhất có tư cách được xưng anh xưng em với Lôi Thiên Tuyệt.
“Hừ, nửa đêm tôi chạy đến Lôi Châu, tập họp mọi người đến đây, lẽ nào còn đùa với mọi người sao?”
Long Vũ ngồi hàng đầu, sắc mặt u ám, giọng điệu nghiêm trọng.
Nghe vậy, Kiều Lão Tứ cười ngượng ngùng, vội nói:
“Tôi không có ý này, ý tôi là Ngô Thiên Long cũng được coi là nhân vật số một ở thành phố Đông An. Cả thế giới ngầm của Giang Bắc, đều biết danh hiệu của Thánh Hoàng, ngay cả tôi và ông Lôi cũng phải khách sáo, Ngô Thiên Long là thủ lĩnh Giang Bắc chân chính mà”.
“Quả thật tôi không dám tin, một thanh niên lại lật đổ được ông ta, còn tiếp quản của Thánh Hoàng của ông ta? Rốt cuộc… bên trong đã xảy ra chuyện gì?”
Đừng nói là Kiều Lão Tứ, mà sắc mặt của những người tham dự khác cũng hiện lên vẻ khó mà tin được, kể cả Lôi Thiên Tuyệt – thủ lĩnh của Lôi Châu, vẻ mặt lúc này cũng đầy nghi ngờ.
“Nghe nói là mấy đứa con trai của ông ta bán đứng ông ta, Ngô Thiên Long chết đúng là đáng tiếc. Nhưng người thật sự có thể làm ông ta ngã xuống đúng là thanh niên đó”.
Long Vũ nói với sắc mặt nghiêm trọng:
“Mọi người vẫn chưa biết, Hoắc Hải Tôn cũng chết rồi, Hoắc Hải Tôn một lòng trung thành với tôi, tôi còn đích thân nói chuyện điện thoại uy hiếp thanh niên đó, bảo cậu ta tha cho Hoắc Hải Tôn. Thậm chí tôi đã có suy nghĩ muốn chiêu hàng cậu ta, để cậu ta làm việc cho tôi”.
“Nhưng không ngờ rằng, thằng nhãi này không hề nghe lời, còn nói muốn tôi nhặt xác cho Hoắc Hải Tôn. Kết quả Hoắc Hải Tôn… thật sự đã chết rồi, bị người khác cắt yết hầu, còn là một dao chí mạng”.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Long Vũ không khỏi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Từ sau khi ông ta có quyền thế ở thành phố Đông An, vẫn chưa ai dám chống lại ông ta như thế, cho dù là lúc Ngô Thiên Long vẫn còn sống cũng phải cung kính gọi ông ta một tiếng ông Long.
Bao gồm cả lãnh đạo cấp cao của thành phố Đông An, cũng phải nể mặt Long Vũ ông ta mấy phần.
Còn chuyện Nhạc Huy uy hiếp ông ta, ông ta vẫn chưa nói ra trước mặt mọi người. Nếu nói ra chuyện này, chỉ sợ sẽ mất mặt. Ông ta đường đường là người đứng đầu của tập đoàn Long Vũ, lại bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch uy hiếp. Chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng phải là chuyện cười sao?
“Tên này quá ngông cuồng rồi!”
‘Rầm’ một tiếng, Lôi Thiên Tuyệt ngồi hàng đầu tức giận đập mạnh vào bàn, lạnh lùng hừ một tiếng và nói:
“Mỗi nơi đều có quy tắc riêng, vậy mà cậu ta lại không tuân quy tắc như thế!”
“Nếu cậu ta muốn lập thế lực riêng ở Giang Bắc thì có thể đến chào hỏi chúng ta, mỗi năm đến biếu tặng bề trên chúng ta chút quà là được. Nhưng cậu ta lại không biết quy tắc, giết Ngô Thiên Long, rồi lại giết Hoắc Hải Tôn, nhiễu loạn trật tự của Giang Bắc khiến nơi này chẳng ra bộ dạng gì nữa rồi”.
“Chúng ta, Ngô Thiên Long, Hoắc Hải Tôn và những người khác ở thành phố Đông An đều có không ít lần hợp tác. Cậu ta làm loạn như vậy, làm hỏng toàn bộ vụ kinh doanh của chúng ta, tổn thất không ít tiền!”
Lôi Thiên Tuyệt vừa lên tiếng, ngay sau đó lại có không ít người chửi bậy:
“Mẹ kiếp! Tôi đã ký hợp đồng hợp tác hai năm với ông chủ Hoắc và đưa ông ta hơn ba triệu tệ. Bây giờ ông ta chết rồi, ngay cả tài sản cũng là của thằng nhãi đó, hơn ba triệu tệ này của tôi toàn bộ đổ sông đổ bể hết!”
“Tôi và Ngô Thiên Long có mối làm ăn với mấy người khách nước ngoài, bình thường mấy người khách này đều liên hệ trực tiếp với Ngô Thiên Long. Bây giờ ông Ngô bị thằng nhãi đó giết, tổn thất của ông đây đã lên đến hơn mười triệu rồi!”
“Chết tiệt, rốt cuộc thằng ranh này có lai lịch gì chứ?”
Nghe tiếng mắng chửi của những người này, đột nhiên Long Vũ cười khẩy:
“Thứ các người mất là tiền, thứ Hoắc Hải Tôn mất là mạng đó”.
“Hơn nữa thằng nhãi đó đã nói, cậu ta đã giết Hoắc Hải Tôn, mục tiêu tiếp theo chính là Long Vũ tôi. Ngay cả tôi mà cậu ta cũng dám động thì đừng nói là các người. Tên Nhạc Huy này quả thật là dám nghĩ dám làm, chứa đầy dã tâm, sẽ có một ngày cậu ta ngồi vững trên cái ghế thủ lĩnh thành phố Đông An, nói không chừng người cậu ta để mắt tới, chính là các người”.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người kể cả Lôi Thiên Tuyệt và Kiều Lão Tứ, đều sững sờ tại chỗ, chân mày hơi nhíu lại.
Nếu người khác nói câu này, chắc chắn bọn họ sẽ giết người đó tại chỗ.
Những người này ở đây, làm gì có ai không phải là người từng trải chứ? Sao có thể dễ dàng bị người khác hù dọa như vậy được?
Nhưng câu nói này là Long Vũ nói ra, bọn họ không thể coi thường. Hơn nữa Ngô Thiên Long và Hoắc Hải Tôn chết liên tiếp, vô số thế lực của thành phố Đông An đã bị quét sạch.
Đối phương đã dùng thực lực của mình để chứng minh, người này có thể rung chuyển những người ngồi đây.
Nhưng mấy người này cũng không biết, Long Vũ đang cố ý khơi mào tranh chấp, lời nói vừa nãy, một nửa là thật một nửa là giả. Trước nay Nhạc Huy chưa từng muốn đối nghịch với Long Vũ, thậm chí còn từng cầu hòa với Long Vũ, là bản thân Long Vũ không đồng ý.
Sỡ dĩ Long Vũ phải nói như vậy, cũng vì hi vọng bọn người Lôi Thiên Tuyệt có thể đoàn kết lại, cùng nhau diệt trừ kẻ lợi hại như Nhạc Huy.
Nhạc Huy nhất định phải chết!
Từ thời khắc Nhạc Huy uy hiếp ông ta thì Nhạc Huy đã buộc phải chết.
Uy nghiêm của Long Vũ, không được phép để bất cứ kẻ nào khiêu khích.
“Ông Long, mọi người chúng tôi đều mang ơn huệ của ông. Cho dù là vì lợi ích của bản thân chúng tôi, hay vì thằng ranh đó đắc tội với ông thì chúng tôi cũng nên liên kết lại để đối phó với tên Nhạc Huy này”.
“Ông Long, ông lên tiếng đi, đối phó thế nào, chúng tôi tuyệt đối không có ý kiến!”
Lôi Thiên Tuyệt và Kiều Lão Tứ đứng dậy từ trên ghế sofa, lập tức tỏ rõ lập trường và quyết tâm.
“Tất cả nghe theo sắp xếp của ông Long!”
Hai ông lớn đứng dậy người khác cũng lần lượt đứng dậy theo.
Nhìn cảnh tượng này, Long Vũ nhếch miệng cười, gật đầu yên tâm:
“Mọi người ngồi xuống trước đi, không cần khách sáo với Long Vũ tôi như thế đâu”.
“Tên Nhạc Huy này không dễ đối phó, ý của tôi là chúng ta cùng nhau đến thành phố Đông Giang, mời người kia ra mặt, trừng trị tên Nhạc Huy này”.