Mục lục
Sự trả thù ngọt ngào - nhạc huy full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 459: Mày nói lại lần nữa cho tao

Lời này của Long Võ khiến Long Vũ lập tức rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Đúng là ông ta rất muốn dạy dỗ Nhạc Huy một trận, làm giảm oai phong của anh.

Nhưng trong tình hình này, nếu ông ta đắc tội với Nhạc Huy thì chắc chắn sẽ đắc tội với An Nhã.

Tuy nhà họ Nhạc ở thủ đô, cách thành phố Đông An rất xa, nhưng mọi người đều biết uy danh của bọn họ, dù Long Vũ muốn dạy dỗ anh thì cũng không thể quang minh chính đại mà đánh.



Giờ chí ít cũng phải nể mặt nhà họ Nhạc và An Nhã.

An Nhã thấy vậy, cúi đầu cười nói:

"Ông chủ Long, tôi vừa nghe nói em trai tôi bẻ gãy tay người này?"

"Chắc chắn là hiểu lầm, em tôi không phải loại người đấy, người nhà họ Nhạc cũng biết điều này".



"Nghe nói ông chủ Long làm việc luôn ngay thẳng, sẽ không vì lợi ích cá nhân mà làm trái pháp luật, chắc là giờ cũng vậy nhỉ".

Long Vũ hơi lúng túng, nhưng chỉ cười làm lành:

"Cô An Nhã, xin cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích".

Nói xong, ông ta giả vờ tức giận nhìn Long Võ, nghiêm khắc mắng:

"Cậu đừng hù dọa tôi, gì mà chết không toàn thây? Cậu ta cùng lắm chỉ vô ý đụng phải cánh tay cậu thôi, ai bảo bình thường cậu chỉ lo ăn chơi nhảy múa, cơ thể gầy yếu, đụng một cái cũng không chịu được!"

Long Võ trừng to hai mắt, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, căm hận nhìn ông ta chằm chằm.

"Anh Long, ý anh là sao?"

"Đụng một cái? Có bản lĩnh thì anh để hắn làm trật khớp hai cánh tay thử xem sao?"

"Nếu hôm nay anh không làm chủ cho em, anh có tin sớm muộn sẽ có ngày anh phải hối hận không?"

Long Vũ khinh thường hừ một tiếng, nói:

"Tôi không phải cậu, đụng một cái là ôm tay nằm khóc trên mặt đất, trông có giống đàn ông không!"

"Cậu đừng có ở đây hù dọa tôi, cậu tưởng tôi dễ dọa lắm sao?"

Long Võ giận dữ, căm hận bước tới, vung cánh tay lên muốn đấm ông ta một cái, nhưng khi cử động cánh tay bị trật khớp, rầm một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất.

"Mấy, mấy người..."

Hôm nay coi như Long Võ cũng đã hiểu được khả năng gió chiều nào theo chiều đấy của Long Vũ.

Chẳng trách ông ta có thể lăn lộn ở thành phố Đông An nhiều năm như vậy, kỹ năng biến hóa khôn lường ngay cả Vi Tiểu Bảo cũng phải bái phục.

"Mấy người, mấy người chờ đó cho tôi! Sớm muộn gì tôi cũng cho mấy người tiêu đời!"

Long Võ cắn răng, chỉ vào Nhạc Huy giận dữ hét lên:

"Nhất là mày, Nhạc Huy! Mày nhớ kỹ đấy, sớm muộn cũng có ngày mày sẽ bại dưới tay tao!"

Nhạc Huy cười nhạt, khinh thường liếc hắn một cái, chậm rãi nói:

"Được, tôi sẽ chờ tới ngày đó".

Long Võ nói xong, ôm cánh tay tàn phế xoay người chạy, để lại máu tươi vung vãi đầy trên mặt đất.

"Nhạc Huy, em không bị thương chứ?"

An Nhã thấy Long Võ rời đi thì vội vàng bước tới, nôn nóng nhìn Nhạc Huy.

Nhạc Huy lắc đầu, không muốn để cô lo lắng:

"Em không sao, chị yên tâm, ông ta không thể làm em bị thương được".

An Nhã cũng biết Nhạc Huy lợi hại, nhưng trong lòng vẫn lo lắng:

"Nhạc Huy, sao em lại xảy ra tranh chấp với loại người như vậy?"

"Hơn nữa hôm nay ở chỗ của ông chủ Long, người này dám tông xe vào khách mời ở dưới hầm đổ xe, còn mượn danh nghĩa người nhà của ông chủ Long".

"Chẳng lẽ đây không phải cố ý gây chuyện với ông chủ Long sao?"

An Nhã mỉm cười, quay đầu nhìn Long Vũ:

"Ông chủ Long, đây là địa bàn của ông, chẳng lẽ ông không muốn nói gì à?"

Long Vũ cười gượng, không trả lời câu hỏi này mà dẫn theo vài người đi lên tầng trên khách sạn.

"An Nhã, cô yên tâm, chắc chắn tôi sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này".

"Nhưng hôm nay là ngày tốt, lần đầu tiên cô tới thành phố Đông An, cô không việc gì phải phiền lòng vì mấy thứ vớ vẩn này".

"Cô nể mặt Long Vũ tôi, vào trong khách sạn bắt đầu buổi tiệc nhé?"

Lúc Long Vũ nói vậy, trong lòng ông ta đã có một ý tưởng mới.

Ông ta vốn định nhân cơ hội này để An Nhã giải quyết Nhạc Huy, ai ngờ quan hệ của bọn họ không đơn giản nên đành phải hủy bỏ kế hoạch này.

Nhưng trong bữa tiệc còn có rất nhiều người khác, bọn họ đều ngứa mắt với hành vi của Nhạc Huy.

Chỉ cần ông ta thêm dầu vào lửa, để mồi cho ngọn lửa cháy mãnh liệt hơn.

Không cần ông ta ra tay cũng có người giải quyết Nhạc Huy rồi.

"Được, coi như tôi nể mặt ông".

An Nhã cũng không làm khó ông ta, gật đầu nhẹ nhàng nói:

"Nhưng ông chủ Long, ông nhớ kỹ sau bữa tiệc, nhất định phải đòi lại công bằng cho Nhạc Huy đấy, biết chưa?"

"Biết rồi, biết rồi, đương nhiên là biết rồi, cô An Nhã, mời đi bên này".

Long Vũ ngoài mặt cười nịnh hót, nhưng trong lòng lại cười thầm nham hiểm.

Sau bữa tiệc? Công bằng?

Ha ha, phải bảo đảm Nhạc Huy sống được tới lúc đó đã rồi hẵng tính nhé!

Long Vũ dẫn theo An Nhã, Nhạc Huy, Kim Võ và Kỳ Phi đi tới cổng chính của khách sạn.

Khách sạn này vô cùng xa hoa, có diện tích cực kỳ lớn, mỗi tầng đều có rất nhiều phòng, bên trong lắp đặt thang máy cá nhân và vô số phòng xông hơi độc lập.

Tầng hai là hầm rượu, bên trong cất giữ hàng trăm bình rượu vang, tầng trên cùng là một cái bể bơi xa hoa, bên trong có một cái bồn hoa xinh đẹp.

"Mẹ kiếp, đây đúng là thiên đường!"

Kim Võ thấp giọng nói, chợt nhớ lại lúc trước, lúc Nhạc Huy vừa mới bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc, bọn họ phải sống bi thảm cỡ nào.

So với nơi vui chơi sung sướng này của Long Vũ thì đúng là thiên đường và địa ngục.

"Mẹ nó, tại sao ông ta lại ung dung tự tại như vậy?"

"Cậu Nhạc, sau này chúng ta cũng mua khách sạn kiểu này đi, mấy anh em mệt thì có thể đi uống chút rượu, buổi tối ôm người đẹp, anh thấy thế nào?"

Nhạc Huy khẽ cười, ý kiến này không tồi.

Đúng lúc anh đang suy nghĩ thì bên cạnh xuất hiện vài thanh niên mặc vest, nghe thấy bọn anh nói vậy thì nở nụ cười khinh bỉ.

"Nhà quê đúng là nhà quê, quê mùa thật đấy, còn muốn mua khách sạn á, giả vờ giàu có cái gì chứ".

Kim Võ ngẩng đầu, tức giận nói:

"Mày nói cái gì? Nói lại lần nữa cho tao?"

Gã thanh niên kia không sợ chết liền ngẩng đầu, vừa định đáp lại thì đột nhiên nhìn thấy An Nhã ở bên cạnh, con mắt nhìn chằm chằm vào cô.




"Cô gái này trông không tồi nhỉ, tên là gì thế? Tối nay theo mấy anh đây đi, đảm bảo em sẽ được ăn uống no say".

Trong đó có một chàng trai vóc dáng cao lớn, cơ bắp lực lưỡng, con mắt nhìn chằm chằm An Nhã, nhịn không được mà bước tới.

Tay phải sờ eo An Nhã, sau đó tự nhiên ôm lấy cô.

"Người đẹp, uống vài chén đi, anh mời em".

"Bỏ tay ra!"

An Nhã nhíu mày, dễ dàng khống chế tình hình, cô vặn chặt và ném tay hắn qua vai một cách dễ dàng.

"Hay lắm!"

Kỳ Phi không khỏi vỗ tay hoan hô, anh ta đã từng nghe uy danh của cô chủ nhà họ Nhạc rồi.

Tuy là phụ nữ nhưng không thua kém đàn ông chút nào.

"Ồ, còn là một người đẹp lạnh lùng. Cô nàng này, tao thích".

Gã thanh niên kia lắc cánh tay, trợn mắt muốn nhào lên.

Nhạc Huy nắm chặt tay phải của hắn, giật mạnh một cái, dưới chân tung một cú đá xoay người, khiến hắn lập tức đập mặt xuống đất.

"Thích con mẹ mày, cách chị ấy xa chút".

Gã thanh niên gầm lên giận dữ, ôm mặt đứng lên, sợ hãi quan sát đánh giá Nhạc Huy:

"Mày là ai? Dám quản chuyện của tao? Mày biết ông đây là ai không?"



Chương 460: Lợi hại cái con khỉ

Nhạc Huy nhìn gã thanh niên đang nằm trên mặt đất một cách châm biếm, khinh thường cười nói: “Mày là ai không quan trọng, quan trọng là mày động vào chị gái tao thì phải trả giá”.

“Một thằng yếu ớt như mày mà cũng dám động vào cô An Nhã à, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”.

Kim Võ giả vờ vô tình đá gã thanh niên dưới đất, tiện thể chế giễu.

“Một đám quê mùa mà lại dám đối xử với tao như vậy, các người có biết tao là ai không hả?”



Gã thanh niên kia định bò dậy, nhưng lại bị Kim Võ đạp xuống, mũi hắn chảy ra một dòng nước nóng, đưa tay lên sờ thử, thì ra là chảy máu mũi.

“Ồ, cậu chủ nhỏ tức giận rồi”.

Kỳ Phi khoanh tay trước ngực, giễu cợt nhìn gã thanh niên trên mặt đất, thậm chí hắn còn không nhìn xem bản thân đang xúc phạm ai.

Còn dám nói là đám nhà quê, cũng không xem đám nhà quê này giàu có thế nào.



“Các người đợi đấy”.

Gã thanh niên nghiến răng nghiến lợi bò dậy khỏi mặt đất, dùng tay áo lau máu mũi và liếc nhìn nhóm người Nhạc Huy một cách hung dữ.

“Oắt con, ông đây đợi mày”.

Tiếng cười khoái chí của Kim Võ thu hút người khác vây lại xem, mọi người bàn luận xôn xao.

Nhạc Huy nhìn về hướng thanh niên kia rời đi, vừa nãy gặp Long Võ trong lòng anh thấp thỏm không yên, e là bữa tiệc này cũng là một cái bẫy.

“Nhạc Huy, em đang nghĩ gì vậy?”

An Nhã thấy anh trầm ngâm, sắc mặt cũng không được tốt lắm, lẽ nào tên biến thái kia có địa vị lớn?

“Em không sao, chị không sao chứ?”

An Nhã lắc đầu, nhìn xung quanh, phát hiện không thấy Long Vũ đâu nữa.

Kim Võ ăn uống rất vui vẻ, còn Kỳ Phi đang đi khắp nơi để trêu chọc các cô gái xinh đẹp.

Chuyện gây rối lúc nãy dường như chưa từng xảy ra, cũng bởi vì chuyện lúc nãy mà không ai dám tiến đến làm gây sự nữa.

“Chính là hắn, đánh cho tao!”

Nhạc Huy đang dẫn An Nhã ra ngoài dạo, chợt nghe thấy tiếng hô lớn, thì ra là gã thanh niên kia.

Hắn dẫn theo một nhóm người, tay cầm gậy sắt và gậy bóng chày, hùng hổ bước tới.

Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều nhanh chóng tránh sang một bên xem kịch hay, người ở đây không phải là chưa nhìn thấy cảnh này bao giờ, cũng không có gì đáng sợ.

Mọi người đều đã nghe nói đến gã thanh niên này, hắn là cậu chủ nhỏ, gia tộc giàu có và quyền thế ở thành phố này.

Có quan hệ họ hàng thân thích với nhà họ Long, nếu không sao có thể quang minh chính đại dẫn theo một đám người xông vào chứ.

Nếu không có sự cho phép của Long Vũ, sao hắn có thể có quyền lực lớn như vậy.

“Các người muốn làm gì?”

Kim Võ và Kỳ Phi vội vàng chạy tới chắn trước mặt Nhạc Huy, trợn mắt nhìn đám người kia và siết chặt nắm đấm.

Có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.

“Làm cái gì à?”, cậu chủ nhỏ kia cầm khăn lau vết máu ở mũi, tức giận nhìn bọn họ: “Cho bọn mày biết thế nào là hậu quả của việc động vào cậu chủ đây, bọn mày dám đánh tao thì tao đánh chết bọn mày”.

Cậu chủ bị chiều hư kia đương nhiên là không cho phép người khác vượt trội hơn mình, hắn thích giẫm đạp lên người khác hơn.

“Đại ca, bọn chúng khá đông đấy”.

Kim Võ lùi lại, đến gần Nhạc Huy rồi nói.

Không phải là đánh không thắng, mà là đánh nhau trong bữa tiệc thì không tiện lắm.

“Không sao, đánh thì mới có nhiều người biết đến sự tồn tại của chúng ta”.

“Kim Võ, ông sợ cái gì chứ? Chẳng phải ông luôn khoác lác mình tài giỏi lắm sao!”

“Mẹ nó, ai sợ chứ!”

Thấy dáng vẻ bình tĩnh điềm đạm của bọn họ, cậu chủ nhỏ kia liền tức giận, hắn dẫn theo nhiều người như vậy mà bọn họ không sợ, xem ra phải đánh cho đến chết.

“Xông lên cho tao, cho bọn chúng thấy sự lợi hại của tao”.

Thấy đám người xông lên, Nhạc Huy lập tức kéo An Nhã lùi về phía sau vài bước, nghiêm túc nói: “An Nhã, chị tìm chỗ nào đó đứng đi, không cần tham gia vào việc này, để tránh bị thương”.

Phụ nữ dù có lợi hại đến đâu thì cũng không thể so với đàn ông được, gương mặt này nếu bị xây xát thì không tốt.

“Nhạc Huy, em không cần quan tâm đến chị đâu, chị có thể tự bảo vệ mình”.

An Nhã không phải là cô gái yếu đuối, công phu quyền cước của cô cũng rất lợi hại, hơn nữa cô cũng không muốn đứng một bên xem bọn họ đánh nhau.

“Được, chị cẩn thận đấy”.

“Thằng oắt con này là ai thế? Khí thế lớn quá nhỉ”.

Kỳ Phi nhíu mày, luôn có cảm giác mấy người này cố ý kiếm chuyện vậy.

“Cậu chủ đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Hứa Diệu của nhà họ Hứa”.

Cậu chủ nhỏ kia vênh mặt, vừa khinh thường vừa tự hào nói.

“Nhà họ Hứa rất nổi tiếng ở đây, có quan hệ chặt chẽ với nhà họ Long. Đây có lẽ là cậu chủ không biết phép tắc nhà bọn họ. Nghe nói nhà họ sinh được ba cô con gái, cuối cùng lại có được một cậu con trai”.

An Nhã nói nhỏ bên tai Nhạc Huy, người trước mắt nhìn là biết có tay trong, thật ngu ngốc.

Hắn gọi nhiều người đến bữa tiệc lớn như vậy mà cũng không có ai ngăn cản, xem ra là cố ý nhắm vào bọn họ.

Long Vũ cũng không thoát khỏi liên quan.

“Cẩn thận”.

Nhạc Huy nhắc nhở, đám người kia có vũ khí, lại vô cùng hung hãn có lẽ công phu quyền cước cũng lợi hại.

“Vâng”.

Mấy người họ chuẩn bị sẵn sàng phòng thủ, còn mọi người xung quanh bắt đầu đặt cược xem ai thắng, không hề có thái độ muốn khuyên can.

“Lên cho tao, đánh chết hết”.

Hứa Diệu tưởng bọn họ sẽ cầu tin tha thứ, kết quả là lại dùng ánh mắt khiêu khích nhìn, khiến hắn không thể không đánh.

Là bọn họ thiếu đòn muốn bị đánh.

Đám người phía sau cầm gậy xông lên, Nhạc Huy bình tĩnh ứng phó, đây là bàn rượu vô cùng quý giá, e là phải đền tiền.

Người tấn công kẻ phòng thủ, ai cũng đừng mong chiếm được ưu thế.

Nhưng Nhạc Huy vẫn chưa ra tay, anh luôn quan sát xung quanh.

Muốn tìm bóng dáng của Long Vũ.

“A!”

“Ối!”

Người của Hứa Diệu lần lượt bị đánh gục xuống đất, mặt mũi sưng vù, lưng bị đánh thêm mấy gậy.

Ngay cả An Nhã cũng cảm thấy đám người này chỉ biết dọa người, lúc đầu cô còn hơi lo sợ vì nhìn bọn họ rất hung dữ, nhưng không ngờ lại yếu đuối như vậy.

“Đứng lên cho tao, ông đây tốn tiền không phải để chúng mày thất bại dưới tay người khác”.

Hứa Diệu vốn tràn đầy tự tin rằng có thể dạy dỗ nhóm người Nhạc Huy, nhưng không ngờ chưa được bao lâu đã bị đánh gục hết rồi.




Hắn đang rất căng thẳng, như vậy thì cả hai bên đều không được lợi, số tiền tiêu vặt gần đây cũng dùng hết rồi.

“Đúng là khoa tay múa chân, xem ra người của mày cũng chẳng ra làm sao cả”.

Kim Võ nhẹ nhàng giải quyết vài tên, thậm chí còn xách vài tên đến trước mặt hắn, khiến hắn sợ hãi.

“Cậu chủ, bọn họ đáng sợ quá”.

Một ông chú dẫn đầu bị đánh vào bụng, tiến đến gần hắn nói, trên miệng còn bị thương.

“Lợi hại cái con khỉ, đánh chết bọn chúng cho tao, đánh chết một tên được một triệu tệ”.

“Một triệu tệ!”

“Một triệu tệ?”

Kim Võ gãi đầu.

Thì ra hắn nhiều tiền đến vậy.

An Nhã trợn mắt, bước đến trước mặt hắn, đá cho hắn một cái.

Cú đá này thật sự khiến mọi người mơ hồ, hắn dẫn theo nhiều người đến như vậy mà đều bị đánh ngã, giờ còn bị một người phụ nữ đá vào chân.

Mặc dù cú đá này không khó, nhưng cũng rất tốn sức.

Chương 461: Gã mập

Mọi người xung quanh đều tỏ vẻ hớn hở khi thấy người gặp chuyện, cảm thấy mấy người Nhạc Huy gặp họa lớn, chọc đến Hứa Diệu chắc chắn sẽ không thoát được.

Vì một triệu tệ mà mấy người này muốn liều chết à, Nhạc Huy nhíu mày.

Anh vừa bảo vệ An Nhã vừa đánh mấy người kia.

Đánh cho mấy người Hứa Diệu không đứng dậy được, nhưng đây mới chỉ là một nhóm, không biết tiếp theo bọn chúng còn thủ đoạn gì nữa.



Kim Võ là một người vô cùng liều lĩnh cũng bị đánh vài gậy, còn Kỳ Phi rất thông minh, anh ta biết tránh né.

Đánh không lại thì né.

Bắt giặc trước tiên phải bắt tướng, Nhạc Huy nhân cơ hội tóm được Hứa Diệu, túm lấy cổ hắn.

“Bảo họ dừng tay”.



“Mau… mau dừng tay lại”.

Hứa Diệu ngẩng đầu lên cực kỳ sợ hãi, tên này cũng to gan thật, còn dám bắt hắn làm con tin.

“Người này cũng hung dữ quá”.

“Thế mà lại dám uy hiếp Hứa Diệu”.

“Đúng là điếc không sợ súng”.

Những người xung quanh không khỏi cảm thán, mọi người đều không biết Nhạc Huy nhưng không ai là không biết đến Hứa Diệu.

Cậu chủ nhà họ Hứa không sợ trời không sợ đất này rất tàn độc, được ông cụ nhà họ Hứa nuông chiều quá mức, đòi gì được nấy mặc kệ đúng hay sai.

Nhà họ Hứa lại có quan hệ thân thiết với nhà họ Long, mà nhà họ Long là con rắn đầu đàn ở đây, không ai dám đắc tội.

Đám người đó đánh rất tàn nhẫn, lại còn ồn ào náo nhiệt, vì thế không nghe thấy giọng nói vừa nhỏ vừa yếu ớt của Hứa Diệu.

Nhạc Huy càng dùng sức để hắn cảm nhận được cái chết đang cận kề, lúc này hắn mới không kiên nhẫn hét lên.

“Mau dừng tay lại cho tao, không thấy tao bị người ta bắt rồi à, một đám vô dụng”.

Dứt lời, hắn run bần bật, vừa sợ hãi vừa cáu kỉnh nhìn đám đàn em liền cảm thấy khó chịu, thế mà chúng lại để thằng chó này chạy lại đây.

Đám người đó dừng tay lại và trố mắt nhìn nhau, một triệu vừa đến tay đã bay mất rồi.

Đây là lần đầu tiên bọn chúng thấy có người dám đối xử như thế với cậu Hứa, đúng là không sợ chết.

“Cậu chủ nhà họ Hứa phải không? Tao và mày không thù không oán, không cần phải cứng rắn như thế”.

Nhạc Huy thờ ơ nói, lại càng dùng sức hơn.

Nhìn sắc mặt Hứa Diệu trở nên tái nhợt, An Nhã bật cười hớn hở, người em trai này của cô đúng là càng ngày lợi hại.

“Phải… phải, chúng ta không có thù oán gì, là tôi lỗ mãng, là mắt chó của tôi đánh giá thấp người khác, anh buông tha cho tôi đi”.

Nhạc Huy khống chế lực vừa đủ để hắn có thể nói chuyện một cách trôi chảy, nhưng lại khiến hắn có cảm giác ngột ngạt như mình sắp bị bóp cổ chết.

Cảm giác cái chết đang từ từ cận kề rất khó chịu tựa như bị dày vò từ từ cho đến chết, cảm nhận được sự đau đớn từng chút một, huống hồ hắn vẫn muốn sống.

Cảm giác nghẹt thở khiến con người cảm thấy sợ hãi nhất.

“Cậu Hứa, cậu không cảm thấy bộ dạng của mấy người đối diện kia không giống muốn hòa giải mà muốn đánh tiếp sao?”

Nhạc Huy khẽ cười túm cổ hắn đi đến trước mặt đám người kia, vẻ mặt của những người này rất dữ tợn, trên tay còn cầm gậy.

Dường như đang đợi anh buông tay là xông đến ngay.

“Bọn mày… bọn mày mau buông vũ khí xuống rồi cút ra khỏi đây cho tao, một đám lỗ mãng không xứng đứng ở trong bữa tiệc cao cấp như vậy”.

Hứa Diệu sợ sắp tè ra quần, mấy người này thế mà lại không có mắt, không thấy hắn đang bị túm cổ mà còn không mau chóng cút ra ngoài.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống gì hắn cũng không cần phải đợi đến mười năm, lúc này nhận sai mới phải.

Sau này…

Không đúng, đợi lát nữa hắn sẽ đi báo thù!

Đám người trố mắt nhìn nhau không biết nên làm gì, bọn chúng được cậu chủ nhà họ Hứa bỏ ra ra mời đến bảo vệ. Nếu để hắn bị thương, lúc về bị đuổi việc là còn nhẹ, rất có thể còn phải chịu phạt.

“Mau lên!”

Sắc mặt Hứa Diệu càng đỏ bừng, đôi mắt dường như sắp phun ra lửa, bọn chúng muốn thấy hắn bị bóp chết ở đây sao?

Không cần mạng nữa à?

“Mày mau buông cậu chủ của tao ra!”

“Rầm rầm rầm!”

Đằng sau vang lên tiếng động mạnh mẽ, rất vang dội, mọi người có thể cảm nhận được tòa nhà này đang rung chuyển như có động đất.

Những người xung quanh đều há hốc mồm kinh ngạc, người này vừa cao vừa mập quả thật có thể gọi là người khổng lồ.

“Đại… đại ca, anh nhìn đằng sau đi”.

Kim Võ há hốc mồm như thể có thể nhét vừa một quả trứng, ông ta tự thấy mình đã rất cường tráng rồi nhưng không ngờ còn có người cường tráng hơn mình nữa.

Cái này không thể dùng từ cường tráng để miêu tả, quả thật là… là… con cháu của người khổng lồ, nhìn thân hình mập mạp này có thể đè chết mấy người.

An Nhã lo lắng nhìn Nhạc Huy, gã đàn ông vừa đến này rất mập mạp và cao lớn, bọn họ không thể nào so sánh được.

Nhạc Huy nhíu mày túm cổ áo Hứa Diệu xoay người lại, người đó bước nhanh về phía anh, có cảm giác trời đất đang rung chuyển.

“Mày… mày… đừng qua đây!”

Đồng thời lúc này Hứa Diệu cũng biết sợ, hắn nói năng lắp bắp, cái tên mập chết tiệt này đến đây làm gì?

Đã ngu ngốc mà còn không nghe lời nữa, ngộ nhỡ chọc tức Nhạc Huy rồi anh dùng sức bóp cổ hắn thì phải làm sao?

“Cậu chủ, đừng sợ, tôi đến cứu cậu đây!”

Gã khổng lồ đó không hề hiểu cũng không nghe thấy lời của hắn, mà đi thẳng giơ tay lên muốn đánh Nhạc Huy.

Đúng là không sợ cái cổ này bị bẻ gãy mà. Nhạc Huy cạn lời, quả nhiên không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như bò.

“Tránh ra, đã bảo mày đi ra rồi mà”.

Hứa Diệu không khỏi túm chặt tay Nhạc Huy, miệng không ngừng hét lên, không dám nhìn tên mập đó.

“Đại ca cẩn thận”.

Kim Võ chạy đến ngăn gã khổng lồ này lại, chỉ làm liều chắc chắn không mạnh bằng ông ta, đồng thời Kỳ Phi cũng gia nhập vào.

An Nhã không kiềm chế được muốn lên trước giúp họ lại bị Nhạc Huy kéo lại.

Một cô gái như cô vẫn không nên dính chuyện này, tên mập này rất tà ác.




Ngộ nhỡ không cẩn thận bị thương thì không ổn, nhất là người có gương mặt xinh đẹp như An Nhã.

“Nhạc Huy, chuyện này…”

An Nhã vừa lo lắng vừa trợn mắt nhìn Hứa Diệu, cái tên phiền phức này còn gây chuyện, đúng là phiền chết mất.

“Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi, anh ta là người bố tôi thuê đến. Anh ta là một tên ngốc, nói cái gì cũng không chịu nghe”.

Hứa Diệu bị ánh mắt của cô dọa sợ, vội vàng chối bỏ quan hệ, chỉ sợ họ tức giận sẽ bóp gãy cổ hắn.

Hắn đúng là rất buồn bực, chỉ là muốn trêu ghẹo người đẹp nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này.

Trước đây trong thế giới ngầm, chẳng có ai dám đối xử với hắn như vậy, hôm nay lại để hắn gặp phải một tên không biết trời cao đất dày như Nhạc Huy.

Hắn còn định sau khi cầu xin tha mạng rồi lén ra tay nhưng không biết ai đã thông báo cho cái tên mập này biết nữa!

Cả đám người kia cầm gậy đứng đó không biết nên tiến đến đánh hay nên lùi lại, hai bên đều rất khó xử.

“Mẹ kiếp, câm miệng cho tao!”

Nhạc Huy mất kiên nhẫn liếc xéo hắn, vốn dĩ muốn khiêm tốn một chút chỉ uy hiếp hắn thôi, không muốn làm lớn chuyện.

Hứa Diệu sợ hãi rụt cổ lại, vừa rồi người đàn ông này vẫn chưa đến nỗi đáng sợ nhưng dáng vẻ tức giận của anh còn đáng sợ hơn khi bóp cổ hắn.

Chương 462: Đánh bại gã đầu to

“Long Vũ đâu?”

Có người gây chuyện ở địa bàn của ông ta thế mà lại chẳng có động tĩnh gì, chẳng thấy ai xuất hiện.

Chuyện xảy ra nãy giờ mà vẫn không có một ai ra mặt, lẽ nào là do ông ta sắp đặt.

An Nhã nhìn xung quanh không hề thấy bóng dáng ông ta, không biết ông ta đã trốn ở đâu rồi.



Cô thầm mắng một tiếng, xem ra là cố ý không ra mặt, cái tên chó chết này.

“Mẹ nó, chắc chắn là cố ý rồi, đừng để em nhìn thấy ông ta!”

Nhạc Huy nói, không tự chủ được càng dùng sức bóp cổ Hứa Diệu.

“Khụ khụ, khụ khụ, không… không liên… liên quan đến tôi!”



Sắc mặt Hứa Diệu đỏ bừng, hai tay liên tục muốn gỡ bàn tay đang bóp chặt cổ mình, chân cũng đá lung tung.

Dùng sức lâu hơn chút nữa thì e là mạng của hắn cũng không còn.

Hắn ngang ngược nhưng không ngốc nên vẫn biết tùy cơ ứng biến.

Nhưng đây là chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng không thể khống chế được, gã khổng lồ này không liên quan đến hắn thật mà.

Long Vũ bị họ mắng thảm đang trốn phía sau đám người xem kịch hay.

Trên gương mặt già nua nở nụ cười đắc ý, ánh mắt lộ niềm vui sướng khi thấy người gặp họa.

Nhà họ Hứa nhận được không ít ơn huệ từ nhà họ Long, tên Hứa Diệu này làm bậy họ cũng giúp hắn dọn dẹp, giờ để hắn chịu chút khổ cũng không quá đáng.

Nhưng mà tên này hơi đần độn, chưa được bao lâu đã bị người ta khống chế, thực lực quá yếu kém.

Có điều cũng may còn có gã khổng lồ đầu to này, hắn được người của ông ta thông báo, tên ngốc này là người không nghe lời nhất, chỉ làm việc của mình và hoàn toàn mặc kệ mọi thứ.

Hoàn thành nhiệm vụ là được, người còn sống hay đã chết cũng không liên quan đến hắn.

“Ôi trời!”

“Gã đầu to này cũng hung tàn đấy!”

Kim Võ bị đánh ngã trên nền nhà suýt nữa còn bị giẫm một phát, còn Kỳ Phi xoa nắm đấm của mình, nhìn tên mập đầu to cao hơn nửa người của mình bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Đánh nãy giờ hắn cũng bị đá không ít.

Cái tên mập này cứ như không biết đau là gì, túm Kim Võ lên như xách một con gà con.

Đây…

Người này ăn cái gì để lớn vậy.

Sao có thể to lớn khổng lồ như vậy, hơn nữa cơ bắp vô cùng rắn chắc, không phải loại mềm nhũn.

Hắn không hề sợ đau, như kiểu đã được niệm thần chú.

“Đánh vào mặt, cổ vào phía dưới, đừng đối đầu chính diện, dùng não chút đi”.

Nhạc Huy đứng đó chỉ huy, anh còn đang kéo Hứa Diệu. Nếu hắn không ở trong tay anh thì có lẽ gã đầu to này sẽ càng điên cuồng hơn.

Tất nhiên.

Anh có thể đòi hỏi hắn chi phí tổn thất, dù thế nào cũng không thể để mình chịu thiệt.

Nghe anh nói vậy, Kim Võ và Kỳ Phi nhìn nhau trao đổi chiến thuật, sau đó lại tiến lên đánh.

“Em, chị cũng muốn giúp”.

An Nhã nghĩ mặc dù mình là phụ nữ nhưng cô không hề yếu thế, hơn nữa cơ thể lại uyển chuyển, vô cùng linh hoạt, là khắc tinh của gã đầu to liều lĩnh này.

“Được rồi, chị cẩn thận một chút”.

Nhạc Huy gật đầu, muốn nhanh chóng giải quyết rồi rời khỏi đây.

Vốn dĩ muốn làm quen với mấy người, mở rộng việc kinh doanh nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này.

An Nhã cũng gia nhập vào cuộc chiến, ba người linh hoạt tận dụng ưu thế của mình, Kim Võ thu hút sự chú ý, Kỳ Phi tấn công từ phía sau, còn An Nhã nhảy lên tấn công phần đầu.

Gã khổng lồ bị đánh đến mức xoay vòng vòng.

Hắn không biết nên đánh bên nào trước nhưng bị đánh như vậy vẫn không khiến hắn ngã xuống, đúng là sức chịu đòn rất giỏi.

Ba người đã bắt đầu kiệt sức rồi, đánh hắn tốn rất nhiều sức lực, mồ hôi đầm đìa nhưng hắn cũng chỉ đau có một chút thôi.

“A! Mẹ kiếp, tên này sao vẫn không bị gì thế này”.

Kim Võ trợn mắt, tên này giống như sắt vậy, hắn là người máy à?

“Đồ ngốc, bố tôi đã biết các người sẽ đánh phía dưới nên đã cho anh ta mặc loại quần trong đặc biệt”.

Hứa Diệu nhỏ giọng nói, nhìn họ đánh không lại, Nhạc Huy cũng không dám làm gì hắn nên lá gan của hắn lại lớn hơn một chút.

“Cút!”

“Rầm!”

Nhạc Huy ném mạnh hắn vào cái bàn gần đó, đồ trên bàn đều rơi xuống vỡ tan tành.

Mọi người chợt cảm thấy ớn lạnh, dường như họ có thể nghe được tiếng xương kêu rắc rắc.

“A… A…”

Hứa Diệu rên rỉ thảm thiết, tiếng kêu vang lên không ngừng và ngắt quãng, mọi người đều lo lắng hắn sẽ ngất xỉu.

Thậm chí còn sợ nhà họ Hứa kết tội nói họ không giúp đỡ lúc người nhà họ gặp khó khăn, những chuyện như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra.

Nhạc Huy nhanh chóng gia nhập vào trận chiến, sức lực của anh rất lớn.

Anh còn biết điểm huyệt, cuối cùng cách gian xảo này cũng đánh cho gã đầu to thành bộ dạng gớm ghiếc.

“A, cái tên gầy còm này, xem tao đánh chết mày này!”

Gã đầu to tức giận, hắn rống lên với Nhạc Huy, một mùi hôi thối bốc lên.

Không ít người cảm thấy buồn nôn, hắn đã ăn cái gì vậy, bao lâu rồi chưa đánh răng.

An Nhã vừa thả lỏng một chút đã bị hắn đánh ngã xuống.

“An Nhã!”

Nhạc Huy tức giận, anh vội vàng muốn giải quyết gã đầu to này, cuối cùng dùng sức lấy hai chân kẹp đầu hắn lại như thể muốn làm hắn nghẹt thở mà chết.

“Mẹ nó, dám động vào chị gái tao, đầu có to cũng vô dụng”.

Nhạc Huy mắng vài câu, tay của gã đầu to lại bị Kim Võ và Kỳ Phi nắm chặt, đôi chân đã bị Nhạc Huy điểm huyệt từ nãy, đau đến mức không thể nhúc nhích được.

“A, buông tao ra, tao phải đánh chết mày!”

Gã đầu to lớn tiếng hét lên vài câu, vẻ mặt lại giống một tên ngốc đang tức giận, xem ra não của hắn rất không bình thường.

Thấy cảnh tượng này, Long Vũ nuốt nước bọt, không ngờ Nhạc Huy lại lợi hại như vậy.

Không thể để gã đầu to này chết ở đây, bây giờ không thể xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Hứa. Ông ta sửa sang lại quần áo của mình, giả vờ lo lắng chạy vào từ bên ngoài.

“Chuyện gì đây, sao lại đánh nhau rồi. Tôi vừa ra ngoài một lát thôi mà”.

Lúc nói, biểu cảm trên gương mặt ông ta rất phong phú như thể chuyện vừa xảy ra không hề liên quan gì tới mình. Ông ta cũng không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.

“Ôi, cô An Nhã, cô không sao chứ”.




Ông ta giả vờ bước đến kiểm tra vết thương của An Nhã, diễn rất thật nhưng lại thầm trợn mắt với An Nhã.

“Ồ, ông Long vẫn còn sống à? Tôi còn tưởng ông đã nằm trong quan tài rồi chứ”.

Nhạc Huy buông gã đầu to không còn sức phản kháng ra và phủi bụi trên tay chế giễu nói.

Tên Long Vũ này có thể đi làm diễn viên được rồi đấy.

“Cậu Nhạc, cậu nói gì thế, tôi thật sự có việc phải ra ngoài một lát. Nếu không sao có thể để xảy ra chuyện như vậy, nhưng có phải cậu ra tay hơi nặng rồi không?”

Long Vũ ra hiệu bằng ánh mắt cho Hứa Diệu, đó là cậu chủ nhà họ Hứa, chắc chắn An Nhã biết, thế mà lại dám làm như vậy với hắn.

Cũng không sợ nhà họ Hứa điên lên mà báo thù sao?

“Tôi thấy còn nhẹ lắm, hay là ông Long thử cảm nhận xem tôi ra tay có nặng không nhé?”

Nhạc Huy bẻ tay kêu rắc rắc hoạt động khớp tay của mình một chút, cứ như thật sự định đánh ông ta vậy.

“Không… không cần đâu, dù sao người này cũng là nhân vật lớn trong nhà họ Hứa, e là sau này cậu sẽ bị bọn họ điên cuồng thù đấy”.



Chương 463: Vòng vo

“Điên cuồng trả thù?”

Nhạc Huy nhướng mày, cười rất hiền hòa rồi nhìn sang Hứa Diệu, anh chẳng sợ báo thù gì cả.

Nhưng trong mắt Hứa Diệu thì đấy không phải nụ cười hiền hòa mà lại là một nụ cười u ám đáng sợ đến mức khiến cho người ta phải sởn tóc gáy, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đánh hắn vậy.

“Ồ, danh tiếng của nhà họ Hứa ở nơi này chắc hẳn cô An Nhã cũng nghe tới nhiều rồi nhỉ”.



Long Vũ cười theo, trong lòng thầm mắng cậu chủ nhà họ Hứa này thật biết mềm nắn rắn buông, chả được cái tích sự gì.

Uổng phí thường ngày nhà họ Long đi theo “hốt phân” giúp hắn, đến thời khắc mấu chốt thì rụt cổ cả đám như một lũ phế vật vô dụng, ngoài dựa vào gia đình thì còn có ích gì nữa chứ.

“Có nghe tới đôi chút, nhưng nghe nói nhà họ Hứa phải dựa vào nhà họ Long, lẽ nào ông chủ Long cũng không khống chế nổi hay sao?”

An Nhã mỉa mai nhìn ông ta, đúng là nói nhảm, nhà họ Long là cường hào ác bá ở thành phố Đông An này, một nhà họ Hứa mà cũng dám lỗ mãng trước mặt ông ta hay sao?



Rõ ràng là ông ta đang thoái thác trách nhiệm, đến khi nhà họ Hứa báo thù thì ông ta tiện thể trà trộn vào, vừa biện minh cho bản thân vừa xử lý bọn họ.

“Phải nói là gia nghiệp của nhà họ Hứa rất lớn, ở đây còn mạnh hơn nhà họ Long. Lời đồn bên ngoài không hề đáng tin, chúng tôi còn phải kính trọng ông cụ nhà họ Hứa mấy phần, cũng không dám tùy tiện hành xử lỗ mãng. Ông cụ nhà bọn họ yêu thương nhất đứa cháu trai út mãi mới có được này, cậu chủ Nhạc vừa bóp cổ vừa đánh đòn như vậy thì chắc là sẽ khiến ông cụ đau lòng lắm đấy!”

Long Vũ đã bịa đặt xong lý do từ lâu, ông ta sẽ không gánh vác trách nhiệm này, danh tiếng nhà họ Hứa ai cũng đã nghe tới nhiều rồi, ông ta nói như vậy sẽ chẳng có sơ hở gì cả.

Cậu chủ nhà họ Hứa này chuyện xấu nhiều vô kể, ông cụ nhà bọn họ cũng không phải mới bao che một hai lần, ngay cả nhà họ Long cũng không dám tùy tiện động chạm, còn phải nhân tiện “hốt phân”cho hắn.

Ông ta chán ghét cậu chủ này lắm rồi, việc tử tế không làm, việc xấu xa thì cả đống, cái tên phế vật đần độn làm hỏng nhiều chuyện, lần này không dễ dàng nắm được cơ hội, vậy mà lại bị người ta bắt được dễ dàng như thế.

Còn cả đám vô dụng nhà họ Hứa nữa, không phải nói đã cẩn thận tuyển chọn vệ sĩ và đàn em hay sao, giờ lại dễ dàng bị người ta hạ gục như vậy, cũng chỉ có cái tên mập dở hơi này là còn có chút tác dụng.

“Theo như ý của ông chủ Long, chuyện lần này cứ thế bỏ qua sao? Chúng tôi phải bồi thường, xin lỗi, còn phải cẩn thận đề phòng từng chút nếu không sẽ bị báo thù à?”

Kỳ Phi châm biếm, thế thì cũng quá ấm ức rồi, rõ ràng là đối phương gây sự trước, chủ nhân bữa tiệc là ông ta chỉ nhẹ nhàng đến nói vài câu như vậy rồi bắt bọn họ nhận sai.

Lợi ích gì cũng để bọn họ đạt được rồi, giờ lẳng lặng ra về như vậy có phải quá mất mặt rồi không?

“Đúng vậy, ông chủ Long, ông đang coi thường đại ca của chúng tôi sao? Cái nhà họ Hứa khỉ gió kia, cường hào ác bá như ông thì sợ cái gì. Nếu như dám đến báo thù, đến một thì đánh một, đến một đôi thì đánh một đôi”.

Kim Võ bực mình nhìn Long Vũ, ông ta đã xắn tay áo của mình lên, làm ra tư thế chuẩn bị đánh một trận lớn, vóc dáng cường tráng lại hung hãn có thể dọa một số người nhát gan sợ chết khiếp.

Người xung quanh đều cảm thấy bọn họ cũng không dễ động vào, chỉ nhìn vào sức mạnh và khí thế đánh nhau vừa nãy của bọn họ cũng khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Dám trắng trợn động tới người nhà họ Hứa, khiến ông chủ Long phải ăn nói có chừng mực, xem ra thân phận cũng không hề nhỏ, thậm chí còn có thể có lai lịch lớn hơn.

“Ông chủ Long vẫn nên cảnh cáo người nhà họ Hứa mà ông nhắc tới một chút, bảo bọn họ biết đường an phận, nếu không tôi cũng không ngại giết gà dọa khỉ”.

Sắc mặt Nhạc Huy u ám nở một nụ cười khẩy, khiến người khác cảm nhận được hơi thở của chết chóc và sợ hãi.

Nụ cười trên gương mặt Long Vũ tắt ngấm, Nhạc Huy là cái thá gì, vừa đến nơi này đã dám to gan như thế, thật sự coi bản thân là diễn viên chính phim truyền hình hay sao?

Ông ta nhất định sẽ dạy dỗ Nhạc Huy tử tế, để Nhạc Huy hiểu rằng cường hào ác bá không dễ động vào, Long Vũ ông ta cũng không dễ động vào.

“Ông chủ Long không phục lời em trai tôi nói sao?”

An Nhã khoanh tay trước ngực, nhìn ông ta bằng đôi mắt đẹp tràn đầy ẩn ý, khẽ để lộ ra sự tàn bạo khiến cho người khác không có cách nào xem thường người phụ nữ này.

“Không có, tôi sẽ chuyển lời đến tận nơi”.

Nụ cười của Long Vũ càng lúc càng giả tạo, sự chán ghét bọn họ trong lòng tăng thêm một phần, ông ta nhất định sẽ chuyển lời đến tận nơi.

Ông cụ nhà họ Hứa không dễ động vào, nhất định sẽ khiến bọn họ chết không có chỗ chôn thân.

“Đúng là mất hứng, đi, quay về thôi”.

Nhạc Huy khinh thường nhìn một vòng, những người này đều là một đám xấu xa, chẳng có gì thú vị.

Long Vũ này muốn mượn dao giết người, vậy thì để anh xem con dao này sẽ hướng về phía ai.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, bốn người ung dung bước ra khỏi khách sạn, không hề lo sợ bị người nhà họ Hứa báo thù dù chỉ một chút, rất có dũng khí và lợi hại.

Không khỏi khiến người ta phải khâm phục!

Mọi người trố mắt nhìn nhau, nhỏ tiếng bàn luận, thậm chí còn xuất hiện cả cá cược, cược xem bên nào thắng.

Đương nhiên dũng khí khiến người ta khâm phục.

Thế nhưng xét trên phương diện sức mạnh thì số người cược nhà họ Hứa thắng vẫn nhiều hơn, chỉ có số ít người cược mấy người Nhạc Huy thắng, nhưng mà tiền cược cũng không nhiều.

Chẳng qua chỉ là cược cho bên nào có tiềm năng thắng, vẽ ra trò vui mà thôi.

Lỡ mà có thắng thì cũng thu được không ít tiền.

“Anh họ, anh để bọn chúng đi dễ dàng như vậy sao, thế thì lần này em bị thương vô ích à?”

Sau khi nhìn thấy bóng lưng Nhạc Huy biến mất, Hứa Diệu không nhịn được mà gào lên, đoạn đối thoại ban nãy hắn đã nghe hết cả rồi, Long Vũ này cúi đầu khom lưng trước người khác, còn không chịu giúp hắn đánh người.

Lúc về nhất định phải mách lại để ông cụ mắng ông ta một trận.

Còn cho rằng ông ta xuất hiện để giúp mình, không ngờ chỉ là đến làm người hòa giải.

Hơn nữa lại quá khách khí với mấy người kia, còn hạ thấp nhà họ Hứa bọn hắn.

Quá đáng lắm rồi!

“Vậy cậu muốn sao nữa?”

Long Vũ quay đầu lại nhìn Hứa Diệu bằng ánh mắt lạnh lùng, ông ta bị người ta dạy dỗ một trận đã rất khó chịu rồi, cái tên đần độn này vậy mà còn dám ở đây ồn ào.




“Đương nhiên là vây bắt bọn chúng lại và đánh đến lúc bọn chúng quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không thì hai nhà họ Long - Hứa còn có uy tín gì ở thành phố Đông An nữa, con chó con mèo nào cũng có thể bắt nạt chúng ta hay sao”.

Đúng là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hắn không hề dùng não để suy nghĩ hậu quả của chuyện này.

Trên mặt Long Vũ đã tỏ vẻ khó chịu, nếu là người khác thì sẽ chọn im mồm lại, nhưng Hứa Diệu thì cứ liến thoắng không thôi, nhân tiện còn chọc vào chỗ đau của ông ta.

Từ lúc nào mà nhà họ Long phải đi nịnh bợ người khác, hơn nữa lại là mấy đứa oắt con.

“Xin lỗi nhé, tôi không có cái quyền lợi đấy, cậu muốn có đãi ngộ này thì tự mà về tìm ông cụ nhà các cậu đi”.

“Không phải chứ, anh họ, dù gì bây giờ anh cũng coi như là một nửa gia chủ của nhà họ Long rồi, một chút quyền lợi mà cũng không có sao? Chỉ là xử lý một vài con sâu bọ không biết trời cao đất dày, sao phải cần đến ông nội tôi ra tay chứ”.

Quả thật Hứa Diệu chẳng có chút tầm nhìn nào, Long Vũ đã sải bước rời đi mà hắn vẫn mặt dày đuổi theo.

Ông ta cũng không phải anh họ ruột thịt gì, chỉ là hai nhà có chút quan hệ nên xưng hô như vậy để thêm gần gũi mà thôi.

“Tôi không có sự lợi hại như cậu chủ nhà họ Hứa cậu, tôi rất sợ, thân phận của bọn họ tôi động vào không nổi”.

Long Vũ hoàn toàn không muốn quan tâm đến hắn, cũng chỉ có cách không giúp thì mới khiến hắn đi tìm ông cụ nhà hắn ra tay.

Thế nhưng ông ta cũng sẽ không để cho Nhạc Huy được yên ổn, ông ta đã sắp xếp xong xuôi từ lâu, động đến ranh giới của ông ta thì muốn giữ mạng cũng không phải chuyện dễ dàng.

Chương 464: Tai nạn xe

“Không phải đâu, anh họ…”

“Rầm!”

Hứa Diệu bị ngó lơ, còn suýt nữa bị cánh cửa đập vào liền cảm thấy ngày hôm nay thật xui xẻo.

“Giả vờ cái gì, chẳng qua chỉ là con chó bên cạnh ông nội tôi thôi, ngay cả gia chủ còn chẳng phải, một chút tác dụng cũng chẳng có, đối xử với mỗi người một kiểu khác nhau, tôi sẽ đi tố cáo vạch mặt mấy người”.



Hứa Diệu vô cùng bất mãn, bình thường Long Vũ luôn giúp đỡ hắn bất kể là vấn đề gì, vậy mà hôm nay lại từ chối khiến hắn bẻ mặt.

Mấy người kia hắn chưa từng nghe nói đến thì cần gì phải sợ.

Lúc này hắn hết sức khó chịu, bực bội không vui.

Ông cụ nhà họ Hứa không có đây, chờ hắn đến xin ông cụ rồi xem bọn họ từ chối kiểu gì.



Hắn muốn ông cụ nhà họ Hứa phải giúp hắn, không cần người khác phải nhúng tay vào chuyện này.

Toàn bộ người trong sảnh tiệc đều nhịn cười, cậu ấm này cũng coi trọng bản thân quá. Nếu không phải hiện giờ nhà họ Hứa đang ở thời kỳ hưng thịnh thì hắn cho rằng mình có bản lĩnh gì để người khác phải nghe theo chứ.

Tất cả là nhờ phúc của gia đình, không biết trân trọng, một ngày nào đó mất đi rồi xem hắn sẽ ra sao.

Màn biểu diễn đã đến hồi kết, mọi người lần lượt ra về.

Hai ngày nữa lại có vài trò hay, chỉ là không biết có thể kiếm được chút lợi ích từ đó hay không.

Nhóm Nhạc Huy mất hứng, không mấy vui vẻ gì đi đến bãi đậu xe, họ không định ở lại khách sạn này, nên sẽ đến khách sạn đã đặt từ trước.

Điều đó khiến bản thân yên tâm thoải mái hơn là ở lại đây cùng đám người kia, lúc nào cũng phải đề phòng, có khi còn gặp phiền phức.

Vừa đến thành phố này bọn họ đã mua hai chiếc xe, dù sao cũng dự định sẽ ở đây phát triển, xe cộ là nhu cầu thiết yếu, còn cần mua nhà nữa.

Ở khách sạn không có cảm giác an toàn, nơi này dễ bị mất trộm, nhà mình sẽ cất giữ đồ tốt hơn.

“Đại ca”.

“Chúng ta cứ bỏ qua cho họ như vậy à?”

Kỳ Phi lái xe, Kim Võ ngồi ghế phụ, Nhạc Huy và An Nhã ngồi ghế sau.

Kim Võ hơi bất bình khó chịu, bị người khác bày mưu tính kế, còn bị đối đãi như vậy, hôm nay có phải bọn họ quá hiền lành rồi không.

“Mọi người nên khiêm tốn chút, hi vọng bọn họ tự mình hiểu rõ, đừng đến trêu chọc chúng ta”.

Nhạc Huy tới đây để phát triển chuyện hợp tác làm ăn nâng cao thế lực để về Thiên Hải báo thù, vẫn nên giữ ấn tượng ban đầu tốt đẹp, không đánh đánh giết giết, biết đâu vẫn có thể hợp tác với nhà họ Hứa.

Hứa Diệu chỉ là cậu ấm bị nuông chiều mà sinh hư, dạy dỗ chút là được, chủ yếu là Long Vũ kia, tâm tư sâu xa, nói chuyện rào trước đón sau.

“Đại ca, em cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Long Vũ, cậu ấm nhà họ Hứa vừa nhìn đã biết là kẻ không có đầu óc, tiệc rượu có biết bao cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại đụng đến cô An Nhã”.

Kỳ Phi rất thông minh, suy nghĩ của anh ta sâu sắc, kỹ lưỡng hơn Kim Võ nhiều.

“Chắc chắn là thế, vốn dĩ bọn họ không có thái độ tốt với Nhạc Huy, nếu không phải dạo này em phát đạt rồi, e là còn phải chịu chế nhạo trào phúng”.

Dáng vẻ phụng phịu đáng yêu của An Nhã làm trái tim Nhạc Huy ấm áp, cả nhà họ Nhạc cũng chỉ có người chị gái này khiến bản thân anh nhớ nhung.

“Không sao, binh đến tướng chặn, em muốn xem thử Long Vũ còn thủ đoạn gì nữa”.

Điều anh không sợ nhất là có kẻ gây sự với mình, nếu có thể dạy dỗ Long Vũ, để ông ta mất hết thể diện trước mặt mọi người thì chắc chắn sẽ khiến nhiều người nể phục.

Có điều bây giờ cứ từ từ, chậm rãi lên kế hoạch, không cần gấp gáp.

“Nhưng mà…”

“Kỳ Phi, đạp thắng xe đi, đây là đèn xanh đấy hả, nói chuyện thì cứ nói, quay đầu lại làm gì”.

Lúc đèn đỏ ở ngã tư, vốn dĩ Kỳ Phi định dừng xe để quay lại nói chuyện với Nhạc Huy, kết quả Kim Võ gào lên làm anh ta giật mình.

Anh ta đạp phanh gấp nhưng chiếc xe vẫn chạy về phía trước.

“Kỳ Phi, cậu mau lên!”

Kim Võ hoảng sợ.

Đừng để xảy ra tai nạn đó, ông ta còn chưa tận hưởng cuộc sống này đủ đâu.

“Đừng hét nữa, phanh xe hỏng rồi, xem ra là chúng ta sơ suất”.

Trán Kỳ Phi không ngừng đổ mồ hôi, giảm tốc độ xuống mức thấp nhất, mắt tập trung nhìn về phía trước.

Xe ở bên kia đường, ai nấy đều tò mò xe của họ gặp vấn đề gì, cũng rất lịch sự nhường đường.

May là chưa xảy ra sự cố gì, nhưng vẫn rất sợ hãi, phanh xe hỏng rồi bọn họ xuống xe thế nào đây.

Không lẽ phải nhảy xuống, nhưng làm vậy cũng cần tìm một chỗ an toàn không có xe cộ qua lại.

“Bình tĩnh, không sao, lái đến chỗ không có người, chúng ta nhảy ra khỏi xe”.

Nhạc Huy nhoài người lên phía trước, vỗ vai trấn an Kỳ Phi để anh ta bớt sợ hãi.

Kim Võ nghe vậy, nhanh chóng bịt miệng mình lại, kiềm chế mấy lời kích động để không làm phiền Kỳ Phi lái xe.

“Chị viết một tờ giấy nhắn gài ở trước và sau xe để nhắc nhở các phương tiện cùng người đi đường, có cần báo cảnh sát không?”

An Nhã lấy giấy và bút từ túi xách ra, cô không phải kiểu phụ nữ đẹp mà không có đầu óc, vì vậy mang theo những thứ này bên người là chuyện bình thường.

“Thôi, báo cảnh sát lại thêm chuyện đau đầu”.

“Long Vũ chắc chắn đã dự liệu từ trước rồi”.

“Ý em là chuyện này do Long Vũ làm à, sao ông ta lại làm vậy?”

An Nhã không dám tin, cô biết Long Vũ không thích Nhạc Huy, cũng biết ông ta có ý đồ xấu, nhưng không ngờ lại muốn dồn họ vào chỗ chết.

Đoạn đường này rất khó tìm chỗ an toàn mà không bị va chạm.

“Chắc chắn là ông ta, ngoại trừ ông ta thì Hứa Diệu cũng có khả năng, nhưng tên đó còn chưa đủ thông minh. Bãi đậu xe đó có người của khách sạn trông coi, không thể tùy tiện để người ngoài đụng vào xe của khách, nhưng nhận tiền rồi thì khác”.

Kỳ Phi nói ra hết những lời trong đầu Nhạc Huy đang nghĩ.




Mồ hôi trên trán anh ta càng lúc càng nhiều, xe cộ khá đông đúc rất lo sẽ xảy ra tai nạn.

Anh ta điều khiển xe với tốc độ 20km/h, xe không tắt máy hoàn toàn được, hình như cảm ứng chỗ nào đó bị hỏng.

Cứ như vậy chỉ có thể vứt bỏ xe.

“Kỳ Phi nói không sai, e là chúng ta đã rơi vào bẫy của ông ta”.

Nhạc Huy khẽ gật đầu, xoa cằm ngẫm nghĩ, tình huống trước mắt hơi nan giải.

“Đại ca, nơi không người qua lại gần nhất cùng cách đây vài cây số. Không biết có xảy ra chuyện đột xuất hay không”.

Kỳ Phi lo lắng, Long Vũ nhất định muốn dồn họ vào chỗ chết, chắc chắn đã chuẩn bị kế hoạch chu đáo rồi.

“Đừng sợ, đừng hoảng loạn, giữ vững tay lái. Em chỉ cần nhìn thẳng phía trước, cứ lái xe như vẫn có phanh bình thường”.

“Đừng tạo tâm lý áp lực cho bản thân là xe đang bị hỏng”.

“Kỳ Phi, chị đã dán giấy rồi, mấy chiếc xe kia nhìn thấy chắc chắn sẽ nhường đường, tốc độ này nhất định không xảy ra vấn đề gì đâu”.

An Nhã cũng vỗ vai động viên Kỳ Phi, tất cả mọi chuyện lúc này đều dựa vào anh ta lái xe, một chút sơ suất sẽ mất mạng một cách vô nghĩa ở đây.

“Phía sau hình như có hai chiếc xe vẫn luôn theo sát chúng ta, hơn nữa có vẻ có ý đồ, có cần tránh thoát không?”



Chương 465: Tông xe

Kim Võ quan sát phía sau qua gương chiếu hậu, phát hiện một chiếc xe màu đen vẫn luôn theo sau họ, thậm chí còn quang minh chính đại tiến đến, chầm chậm áp sát theo xe họ.

“Chiếc xe này định làm gì?”

Kỳ Phi hơi hoảng loạn, thấy chiếc xe kia tiến đến càng lúc càng gần, người lái chiếc xe đó đang định đụng vào xe bọn họ hay sao.

“Đừng hoảng, lái xe đi hình chữ S đi”.



Nhạc Huy cau mày, lúc này bản thân phải hết sức bình tĩnh, không được hoảng loạn, nếu không sẽ xảy ra va chạm.

Phanh xe hỏng rồi, chỗ này xe cộ qua lại quá nhiều, muốn nhảy khỏi xe vẫn nên tìm nơi vắng vẻ thì tốt hơn.

“Vâng”.

Quần áo Kỳ Phi đã ướt đẫm, mồ hôi trên trán cũng chảy không ngừng, anh ta vô cùng căng thẳng, nhưng tâm lý khá vững vàng.



Nếu anh ta sợ hãi mà hoảng loạn thì tất cả mọi người trên xe sẽ xảy ra chuyện.

Không sao, lát nữa nhảy khỏi xe là ổn, mặc kệ bọn họ.

Nhưng chiếc xe đó bám theo sát nút, căn bản rất khó tránh thoát, cộng thêm xe họ đang bị hỏng phanh, lao thẳng qua ngã tư chỗ đèn giao thông rất nguy hiểm.

Thật khó mà bình tĩnh được, tim An Nhã như bị treo ngược, những người này là người của Long Vũ hay người nhà họ Hứa đây.

“Mẹ kiếp, lần này sống sót trở về, tôi nhất định sẽ xử cậu ấm kia!”

Kim Võ không nhịn nổi, tức giận mắng, tay dùng sức đập vào xe khiến Kỳ Phi trợn tròn mắt.

“Tôi nói này ông lớn, có thể an phận tý được không, tôi đang lái xe đó, đừng làm phiền tôi!”

“Ừ, ừ ừ… xin lỗi, tôi ngậm miệng đây”.

Dù đầu óc Kim Võ đơn giản nhưng cũng không phải kẻ ngốc, nhanh chóng che miệng lại, ông ta chưa muốn cuộc đời chấm hết ở đây.

“Giữ vững, chốc lát nữa thôi”.

Nhạc Huy ngồi thẳng lưng, luôn cảnh giác quan sát xe cộ xung quanh, anh không nghĩ đây là chủ ý của Hứa Diệu, càng thiên về ý nghĩ Long Vũ muốn báo thù.

Sắp đến nơi rồi, sau khi nhảy khỏi xe, bắt kẻ ngồi trên chiếc xe đen kia tra hỏi thì sẽ biết ai là kẻ chủ mưu ngay thôi.

Cũng may chỗ đèn giao thông phía trước không có xe đang dừng, nếu không chẳng biết sẽ gây ra bao nhiêu va chạm, sợ là còn phải tốn kém thời gian và tiền bạc ở cục cảnh sát.

Nếu kẻ phía sau tiếp tục giở trò không buông tha cho họ thì e rằng họ phải ngồi tù mấy ngày, còn phải bồi thường một số tiền lớn.

Ở chỗ đèn giao thông phía trước hiển nhiên có khá ít xe, trên đó là ruộng rau, ban đêm không có người và phương tiện qua lại.

Thành công ngay gần kề thì đột nhiên có hai chiếc xe không rõ từ đâu lao ra tông trực diện vào xe bọn họ.

Còn là kiểu xe cẩu loại lớn, hai chiếc xe đen phía sau tăng tốc lao thẳng vào đuôi xe.

“A…”

“Làm sao đây!”

“Không xong rồi, xe mất kiểm soát rồi!”

Cuộc đụng độ bất ngờ này khiến Kỳ Phi trở tay không kịp, anh ta cố hết sức cũng không tránh thoát, chịu va chạm liên tiếp khiến chiếc xe hư hỏng nặng.

Nhạc Huy ngửi thấy mùi xăng, nhưng chiếc xe vẫn trượt dài, không ngừng lắc lư, bọn họ hoàn toàn không tìm được phương hướng đề nhảy ra ngoài.

Một phút sau, chiếc xe tông vào thanh chắn bên đường, một nửa bên ngoài, một nửa còn trên mặt đường, chỉ cần đụng một cái cả xe sẽ lăn xuống.

“Kim Võ, ông ra ngoài trước đi, rồi mau chóng kéo xe lên từ phía sau”.

Đầu xe treo ở đó, chỉ có người ở ngoài kéo mới được, mà Kỳ Phi lại bị kẹt ở dây an toàn.

“Vâng!”

Kim Võ vô cùng cẩn thận, chậm rãi mở cánh cửa xe đã bị đập nát, sau đó bước một bước dài lên đường lớn.

Ông ta vừa rời đi, chiếc xe mất thăng bằng liền lắc trái lắc phải, rồi lao xuống phía ngoài sâu hơn.

Kim Võ cũng không kịp nhìn tình huống trước mắt, vội ra đuôi xe giữ lấy đế tranh thủ thời gian cho những người khác thoát ra.

“Tí tách tí tách!”

Xăng nhỏ giọt không ngừng, có khói bốc lên từ trong xe, tình hình này rất nguy hiểm nên không thể chần chừ.

“Đánh cho tao!”

Nhưng họ quên mất đám người trên hai chiếc xe kia, bọn chúng cầm bật lửa và gậy sắt, chỉ chực chờ họ ra khỏi xe.

“A!”

Kim Võ đang kéo đuôi xe, sau lưng bị đánh một cú, nhưng ông ta vẫn kiên quyết không buông tay, dùng hết sức kéo xe lên.

Gậy sắt từng chiếc từng chiếc đập vào sau lưng nhưng Kim Võ tựa như không thấy đau đớn, mãi đến khi kéo được xe lên, ông ta mới xoay người đá văng những kẻ kia.

Sau khi đá bay mấy kẻ đó, ông ta khuỵu gối trên đất, đau đớn tột cùng, cảm giác xương sống như gãy lìa.

“Được lắm, lần này mà còn sống, tao sẽ khiến bọn mày sống không bằng chết!”

Hai mắt Nhạc Huy đỏ rực, anh cứu An Nhã ra trước, sau đó mới đạp cửa xe nhảy ra ngoài.

An Nhã đến giúp Kim Võ, còn anh tiếp tục cứu Kỳ Phi đang mắc kẹt ở trong xe.

Kỳ Phi bị dây an toàn siết chặt, chân cũng bị kẹt nên khó thoát ra ngoài.

Mùi xăng càng lúc càng nồng nặc, thúc giục bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay.

Nhạc Huy rút dao găm trên người cắt dây an toàn cho Kỳ Phi, sau đó định dùng sức cạy đồ ra nhưng làm vậy rất dễ khiến chân bị thương.

Anh xoay xở đủ đường, bên kia cũng không yên ổn.

Tên cầm bật lửa thấy bọn họ từng người một nhanh chóng thoát ra, liền vội vàng mở bật lửa lên, định châm vào xăng đang chảy dưới đất.

Tuy hắn đã bị An Nhã đá văng đi, nhưng trên người hắn lại không chỉ có một chiếc bật lửa, đầu và tay An Nhã bị thương, cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Vết thương ở lưng Kim Võ quá nghiêm trọng cũng không chống đỡ được quá lâu.

Sau một hồi vật lộn, một chiếc bật lửa không may rơi trúng chỗ xăng chảy, nhưng chiếc này là bật lửa điện, nên vẫn còn hi vọng.

Có vẻ như kẻ này muốn dồn họ vào chỗ chết, hoàn toàn không chừa đường lui, rốt cuộc là kẻ nào đứng đằng sau thao túng mọi chuyện đây.

Nguy hiểm càng lúc càng gần kề, nếu bọn họ còn tiếp tục phí sức ở đây thì xe sẽ tự bốc cháy mà không cần châm lửa nữa.

“Đại ca, được chưa?”

Kim Võ ho ra một ngụm máu, sắp không trụ nổi nữa, vết thương trên lưng đau đớn vô cùng, bụng cũng bị đánh mấy phát.




“Cô em xinh đẹp khá lợi hại đó, hay là giữ lại chơi đùa chút, võ giỏi như vậy thì kỹ năng chơi đùa trên giường chắc cũng không tệ đâu”.

Gã đàn ông cầm bật lửa nheo mắt nhìn An Nhã, một tay giữ lấy chân cô, dễ dàng hóa giải cú đá.

Nếu cô không bị thương thì sao có thể để hắn dễ dàng phản đòn như vậy được.

“Khốn nạn, đừng quá đắc ý!”

An Nhã tức giận trừng mắt nhìn hắn, trong lòng lo lắng cho Nhạc Huy bên kia, nếu không nhanh chóng thoát ra khỏi xe thì chiếc xe sẽ bốc cháy ngay.

Bọn họ không có cách nào chạy đến giúp, mong đừng xảy ra cảnh tượng không muốn thấy nhất.

“Tao đắc ý đó, thì sao nào”.

“Không đùa với bọn mày nữa, đã đến lúc rồi”.

Hắn mở bật lửa và ném nó đi, chuẩn xác rơi vào chỗ xăng tràn ra.

Ngọn lửa cuồn cuộn bốc lên chỉ trong chớp mắt, ánh mắt Kim Võ và An Nhã đỏ rực.

“Đại ca!”

“Em trai!”

Đúng vào thời khắc mấu chốt này, cuối cùng Nhạc Huy cũng kéo được Kỳ Phi ra ngoài, anh cõng anh ta trên lưng thoát ra khỏi xe.

“Em trai!”

“Đại ca!”

Hai người An Nhã và Kim Võ vô cùng kinh ngạc, vội chạy đến giúp đỡ, đám người của Long Vũ cũng sững sờ đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK