Lâm Tử Hùng đứng ngoài cửa, vẻ mặt u ám nói.
“Ông nội tôi rất tức giận, nhà họ Vương thật quá đáng, là bọn họ nói muốn kết thông gia, giờ lại giở trò, coi nhà họ Lâm chúng ta là gì chứ?”
“Cậu chủ, cậu định làm gì, hai nhà có quan hệ nhiều đời rồi, cậu định trả thù nhà họ Vương hả?”, một người giúp việc hỏi.
Lâm Tử Hùng lắc đầu.
“Tất nhiên không thể làm vậy rồi, nếu muốn trả thù, ban nãy lúc ở nhà họ Vương ông nội tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế. Dẫu sao ông nội và ông cụ nhà họ Vương cũng là bạn tri kỷ, chúng ta không thể phá hỏng quan hệ với nhà họ Vương được”.
“Vả lại đó là lỗi của Trần Ngọc Đình, dám xem thường Lâm Tử Hùng tôi đây”.
Vẻ mặt hắn vô cùng lạnh lùng, trong lòng ghi hận Trần Ngọc Đình và chồng cô.
Lúc này, Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy gần như trở thành mục tiêu công kích của hai nhà Vương, Lâm.
“Mấy anh lập tức đi điều tra về chồng của Trần Ngọc Đình cho tôi, tôi muốn xem anh ta có lai lịch thế nào. Tất cả thông tin cá nhân, gia cảnh, xuất thân, tôi muốn biết toàn bộ!”
Nếu rút khỏi chuyện này, có lẽ hắn sẽ bị đồn thổi rằng đường đường là cậu chủ nhà họ Lâm lại bị một người đàn ông không rõ lai lịch cướp mất chuyện hôn nhân, Lâm Tử Hùng tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Mặc dù không trả thù nhà họ Vương, nhưng hắn không thể bỏ qua cho chồng của Trần Ngọc Đình được.
Dám giành người phụ nữ của hắn, nếu đó không phải con trai của người giàu có nhất thủ đô Kim Lăng kia thì hắn sẽ toàn tâm toàn lực khiến kẻ đó phải trả giá.
“Vâng, cậu chủ”, người giúp việc gật đầu, nghĩ một lát lại vội vàng nói: “Đúng rồi cậu chủ, cậu Huy và cậu Hào cũng đến rồi, cậu có muốn đi gặp bọn họ không?”
Lâm Tử Hùng nghe vậy liền vui vẻ.
“Chu Hào và Hà Tiểu Huy đến rồi à?”
“Cũng tốt, có vài chuyện tôi cần bàn với bọn họ. Nhất là Chu Hào, tên này rất đáng sợ, nếu để anh ta ra tay sẽ thuận lợi hơn tôi.
...
Trong sảnh lớn ở trang viên nhà họ Vương, hai vợ chồng Vương Lệ vẫn đang quỳ.
Tất cả mọi người nhà họ Vương dường như đều kéo nhau đến ngoài cửa xem bộ dạng thảm hại của hai vợ chồng Vương Lệ. Mỗi người một vẻ mặt, nhưng không hề có ai cảm thông , chỉ có cười cợt hoặc vui mừng trên đau khổ của người khác mà thôi.
Bọn họ chưa bao giờ coi gia đình Vương Lệ là người nhà họ Vương. Trước đây Vương Lệ gả cho Trần Đông Lai, một người không tướng mạo, không bản lĩnh đã đủ khiến cả dòng họ hổ thẹn. Không ngờ bây giờ con gái của Vương Lệ cũng làm cả dòng họ mất thể diện thêm lần nữa, thật đúng là mẹ nào con nấy.
Bên kia, mấy người Nhạc Huy vội vàng chạy đến trang viên nhà họ Vương.
“Ôi, em gái Ngọc Đình, về sớm quá nhỉ, tìm được chỗ ở rồi chứ?”
Vương Nam vẫn luôn ở trong sân canh chừng chờ mấy người Trần Ngọc Đình quay lại. Lúc này vừa nhìn thấy họ, cô ta liền mỉa mai.
Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy không thèm nhìn cô ta, chạy thẳng đến sảnh lớn.
“Dám phớt lờ tôi!”
Vương Nam thấy vậy lập tức nhíu mày tức giận, vội chạy về phía nhà của gia chủ.
Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy quay lại rồi, cô ta đương nhiên muốn đi mách lẻo, mời mấy người bên chỗ ông nội đến. Xem thử hôm nay Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy thoát tội kiểu gì.
Sau khi đến đại sảnh, Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình nhìn thấy Trần Đông Lai và Vương Lệ đang qùy trên mặt đất.
“Bố, mẹ! Hai người đang làm gì vậy?”
Trần Ngọc Đình không nén nổi sự phẫn nộ đau lòng, chạy đến vừa khóc vừa nói.
Vương Lệ ngẩng đầu, nhìn Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy vội vã chạy tới, sự tức giận và nhục nhã của bà ta nhất thời trút hết lên người Nhạc Huy.
“Cậu còn có mặt mũi mà đến à, Nhạc Huy! Nếu không phải tại cậu thì hai người chúng tôi sao phải chịu nhục nhã thế này, bây giờ tất cả người nhà họ Vương đều biết chúng tôi đang quỳ ở đây, tôi và bố Ngọc Đình như khỉ trong vườn thú vậy”.
“Giờ cậu vừa lòng chưa?”
Nhạc Huy sững sờ, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, nếu anh ở đây, anh nhất định không để vợ chồng Vương Lệ phải quỳ gối.
“Mẹ, sao mẹ lại trách Nhạc Huy chứ. Nhà họ Vương thật quá đáng, hai người mau đứng dậy, đừng quỳ nữa!”, Trần Ngọc Đình vội tiến đến Vương Lệ và Trần Đông Lai dậy.
Nhưng hai người họ nào dám đứng dậy, ông cụ chưa mở lời, cho dù phải quỳ đến mai họ cũng không dám làm trái lời.
“Ngọc Đình, ông ngoại con không cho bố mẹ đứng dậy, hai chúng ta đâu dám đứng. Hai đứa đi tìm khách sạn ở trước đi, ông ngoại con mà biết con và Nhạc Huy đến đây, có khi hai đứa cũng phải quỳ đó”, Trần Đông Lai thở dài, bất lực nói.
Đúng lúc này, Vương Nam vừa đi mách lẻo giờ đã đưa tất cả người nhà họ Vương, bao gồm già trẻ lớn bé đều đến sảnh lớn.
Vương Côn là gia chủ dẫn đầu, một đám người lũ lượt theo sau. Có người đến chuẩn bị dạy dỗ gia đình Vương Lệ, có kẻ đến xem trò hay.
Thấy đông người đến như vậy, Nhạc Huy hơi sửng sốt.
“Ông ngoại...”
Nét mặt Trần Ngọc Đình thay đổi, ánh mắt nhìn vào ông cụ uy nghiêm trước mặt.
“Ngọc Đình, lâu rồi không gặp, giờ cháu giỏi lắm rồi nhỉ”, Vương Côn bước vào sảnh lớn, chắp tay sau lưng, nghiêm nghị nhìn Trần Ngọc Đình.
“Ông ngoại, Ngọc Đình không hiểu ý ông…”, Trần Ngọc Đình vốn rất tức giận, nhưng khi đối mặt với uy nghiêm của Vương Côn cũng không khỏi có chút e dè.
Cô và Trần Đông Lai luôn rất sợ Vương Côn.
“Không hiểu ý của ông?”, Vương Côn bỗng nhiên cười chế giễu: “Cháu gái, thật sự không hiểu hay đang giả bộ hồ đồ với ông già này vậy? Cháu không biết vì sao bố mẹ cháu phải quỳ ở đây sao? Hả?”
Khí thế và uy nghiêm của Vương Côn khiến Trần Ngọc Đình sợ hãi lùi lại phía sau.
“Trần Ngọc Đình, gan cháu lớn thật!”, một ông chú cũng chống gậy đi đến, giận dữ nói: “Chúng tôi đã nói chuyện kết hôn của cháu với bố mẹ cháu từ lâu rồi, chẳng lẽ bố mẹ cháu không nói cho cháu biết sao?”
“Cháu dám lén lút cùng người đàn ông khác đi đăng ký kết hôn, làm vậy mà được hả? Cháu bảo nhà họ Vương chúng ta đối diện với nhà họ Lâm thế nào, lễ mừng thọ của gia chủ sắp tới, không biết sẽ có bao nhiêu quan chức cấp cao đến tham dự, cháu muốn cả cái tỉnh Giang Kiên này biết nhà họ Vương chúng ta tuân thủ phép tắc à?”
Hai người lớn tuổi tức giận, vài người ít tuổi hơn cũng thi nhau chỉ trỏ.
Bỗng nhiên gia đình Trần Ngọc Đình trở thành đối tượng bị chỉ trích, mắng mỏ.
Vương Nam đứng trong đám đông, khoanh tay trước ngực, nếu không phải chốn đông người chắc cô ta đã không nhịn nổi mà cười hả hê rồi.
Nhất là khi thấy gương mặt đỏ bừng và hai mắt ngấn lệ của Trần Ngọc Đình, cô ta thật sự muốn lấy di động ra chụp ảnh lại.
“Cháu làm gì sai chứ? Cháu có quyền tự do của mình, cháu thích ai là chuyện của cháu, tại sao mấy người lại ép cháu cưới một người còn chưa từng gặp mặt?”
Trần Ngọc Đình cố nén nước mắt, cắn răng nói.
“Cho dù là cháu sai thì tại sao lại bắt bố mẹ cháu phải quỳ?”
“Đều là người một nhà, nhất định phải làm thế sao?”
Trần Ngọc Đình vừa dứt lời, liền nhận lại một loạt phản bác.
“Mày còn mặt mũi mà nói à? Nhà các người đúng là kỳ lạ thật!”
“Năm xưa Vương Lệ nhất định phải gả cho ông bố vô dụng của cô, khiến cả dòng họ hổ thẹn, bây giờ cô lại không nói không rằng đi đăng ký kết hôn với người khác, làm chúng tôi mất thể diện thêm lần nữa. Các người đúng là không phải người một nhà không vào chung một cửa mà!”
“Còn có mặt mũi mà nói chúng tôi, Trần Ngọc Đình, sao cô lại không hiểu chuyện như vậy!”
Bất kể là người lớn tuổi hơn hay anh chị em cùng thế hệ, lúc này đều thi nhau trách tội Trần Ngọc Đình.
Vương Lệ và Trần Đông Lai đã cúi đầu không dám nhìn lên.
Đến người ngoài như Kỳ Phi cũng nhìn không nổi nữa, chỉ cảm thấy cả nhà họ Vương đúng là quái dị. Nhưng anh ta chỉ là người ngoài, ở Giang Châu chỉ để bảo vệ an toàn cho Nhạc Huy mà thôi. Nhạc Huy không lên tiếng nên anh ta cũng đứng im.
Nếu Nhạc Huy bảo anh ta ra tay, thì cho dù là ông cụ nhà họ Vương, anh ta cũng không do dự mà đá cho ông ta một cái.
Nhạc Huy là chồng của Trần Ngọc Đình, lúc này cũng không nhịn nổi nữa rồi.
Anh không ngờ người nhà họ Vương lại vô lý đến vậy, Nhạc Thiên Hùng bảo anh đến chúc thọ Vương Côn, ban nãy anh định chọn một món quà cho Vương Côn ở trung tâm thương mại, nhưng lúc này, ngay cả thân phận mình anh cũng chẳng muốn nói cho ông ta biết.
“Xin cho cháu nói mấy lời!”
Dù bất mãn nhưng Nhạc Huy vẫn rất lịch sự, tiến lên cung kính chào hỏi Vương Côn, nói.
“Chào ông, cháu là Nhạc Huy, là chồng của Ngọc Đình”.
“Cháu đến chúc thọ ông cùng gia đình Ngọc Đình, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, có thể để cô Vương và chú Trần đứng lên trước được không?”
Khi anh vừa dứt lời, ánh mắt người nhà họ Vương đều tập trung vào anh.
Vương Côn lạnh lùng nhìn Nhạc Huy và nói.
“Cậu là cái thá gì? Ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng à?”