Chương 79: Cấp cứu
Hành động của Liễu Nhược Hà không chỉ dọa nhóm người Nhạc Huy, mà còn dọa đám đông xung quanh.
“Nhảy sông rồi! Mau cứu người! Mau cứu người!”
Có người lao về phía hàng rào bao quanh hét lớn tiếng.
“Nhược Hà!”
Đầu Nhạc Huy như bị búa nặng gõ mạnh xuống, đầu óc trống rỗng.
Anh cũng không hề do dự, lao nhanh tới chỗ Liễu Nhược Hà vừa nhảy, rồi vọt qua hàng rào và nhảy xuống.
Đám đông xung quanh bị dọa đến ngẩn ngơ, bọn họ chưa kịp phản ứng thì kết quả một người lại nhảy xuống.
“Nhạc Huy!”
Sắc mặt Trần Ngọc Đình bị dọa đến tái mét, ma xui quỷ khiến lại chạy đến vị trí nhảy sông của Nhạc Huy và Liễu Nhược Hà.
Vào lúc này, đám đông xung quanh phản ứng đủ nhanh, cùng Tào Tâm Di kéo Trần Ngọc Đình quay lại.
“Trần Ngọc Đình, cậu đừng kích động! Cậu không biết bơi, cậu nhảy xuống sẽ chết đó!”
Tào Tâm Di sợ đến mức tim đập loạn xạ, cô ta đã hối hận vì đưa đoạn video cho Liễu Nhược Hà. Nếu Liễu Nhược Hà chết đuối ở đây thì cô ta sẽ áy náy suốt đời.
“Cứu người! Mau báo cảnh sát, báo cảnh sát!”, Trần Ngọc Đình lo lắng vừa khóc vừa nhảy lên, trong lòng sợ hãi tột độ. Cô ta sợ Liễu Nhược Hà vì cô ta mà nhảy sông chết, càng sợ Nhạc Huy xảy ra chuyện.
Nếu Nhạc Huy và Liễu Nhược Hà đều xảy ra chuyện, e rằng cô ta cũng không thể sống yên ổn.
Cũng may đám đông xung quanh nhiệt tình, thấy hai người nhảy sông liền vội vàng giúp nhóm người Trần Ngọc Đình gọi điện thoại báo cảnh sát và cứu thương 112.
“Dòng sông trong công viên này có một con thuyền nhỏ, hằng ngày đều có người ở đó đi tuần để đề phòng có người rơi xuống nước!”
“Chúng ta mau chóng thông báo cho người lái con thuyền đó, để anh ta mau chóng đi cứu người, biết đâu còn có thể cứu hai thanh niên kia lên!”
Có một công cụ quanh năm đi dạo ở công viên đột nhiên phản ứng, vội vàng gọi mọi người xuống cầu đi thông báo cho con thuyền tuần tra của dòng sông này. Trần Ngọc Đình và Tào Tâm Di nghe thấy cũng vội vàng đi theo.
Con sông bên dưới nối liền với con mương sâu ở Sở Châu, rất nhiều nơi bị rào lại. Chỗ câu cá là vùng nước cạn, còn bên dưới cầu này đúng lúc là khu vực nước sâu. Hơn nữa tối qua mưa như trút nước, hôm nay nước trong sông chảy rất xiết, Trần Ngọc Đình vừa nghĩ đến đây, hai chân liền mềm nhũn.
Lúc này gợn sóng trên mặt nước càng ngày càng nhỏ, không có đầu người nào nổi lên khỏi mặt nước. Nhưng gợn sóng vẫn không ngừng nhấp nhô, rõ ràng người dưới nước chưa chết, vẫn đang vùng vẫy.
Nhạc Huy ở dưới nước thật sự đang di chuyển, nhưng anh không phải đang vùng vẫy mà là tìm kiếm bóng dáng Liễu Nhược Hà ở dưới nước, anh biết bơi, bơi lội là môn học bắt buộc của con cháu nhà họ Nhạc, vì để tránh bị ám sát vứt xuống sông, nên mỗi đời con cháu nhà họ Nhạc phải học bơi và các kĩ năng khác.
Từ nhỏ ông nội của Nhạc Huy đặc biệt quan tâm chăm sóc anh, bọn họ từng dùng dây thừng trói anh ném xuống biển, để anh tìm cách sinh tồn dưới đó.
Lúc này ở dưới nước Nhạc Huy đã tìm thấy Liễu Nhược Hà, nhưng thật sự dòng nước chảy rất xiết. Lúc anh ôm Liễu Nhược Hà để nhấc đầu cô lên khỏi mặt nước, sức lực của Nhạc Huy gần như cạn kiệt.
Anh muốn kéo Liễu Nhược Hà lên bờ, mới có thể cứu được cô. Nhưng con sông này thật sự hơi rộng, Nhạc Huy mới kéo chưa được hai mét đã gần như kiệt sức.
Anh cũng biết rằng biết bơi và cứu người dưới nước là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không phải biết bơi thì chắc chắn có thể cứu thành công người đuối nước lên bờ, thậm chí rất có khả năng người đi cứu người khác lại bị người đuối nước kéo xuống theo. Chuyện nảy xảy ra rất nhiều, không hiếm các bài báo có tin tức liên quan.
Vì lúc người bị đuối nước đang cảm thấy có người đến cứu, sẽ dùng toàn bộ sức lực theo bản năng bám lấy người đến cứu mình. Chỉ cần bị người đuối nước bám chặt, vậy người cứu chắc chắn cũng xong đời, hai người sẽ vì kiệt sức mà rơi xuống đáy.
Dòng nước chảy xiết, cộng với bản năng sinh tồn của Liễu Nhược Hà vùng vẫy không ngừng trong dòng sông, nước bắn tung tóe vào mặt Nhạc Huy, anh đã ngạt thở đến mức sắc mặt tím tái, hoàn toàn không thể thở nổi. Không dễ gì nhô người lên hít thở, lại bị bản năng sinh tồn của Liễu Nhược Hà kéo xuống nước.
Trong lòng Nhạc Huy thấy rất nặng nề, anh biết mình có thể sắp xong đời rồi, nếu anh bơi lên bờ thì Liễu Nhược Hà chắc chắn chỉ có đường chết.
Trong lòng anh rất hối hận, hối hận mình ép Liễu Nhược Hà nhảy sông. Nếu anh có thể sớm giải quyết tốt chuyện vướng mắc tình cảm giữa ba người, thì sẽ không có bi kịch ngày hôm nay.
“Nhược Hà, xin lỗi!”
Nhạc Huy cố gắng hết sức nhảy lên khỏi mặt nước nói với Liễu Nhược Hà mấy từ cuối cùng, sau đó cơ thể của anh mất kiểm soát chìm sâu xuống nước.
Trước khi Liễu Nhược Hà mất ý thức, cô đã nghe được năm chữ này.
Còn Nhạc Huy đang mất ý thức, trước khi hoàn toàn chìm xuống nước cũng nghe thấy tiếng hét của người khác.
“Mau! Ở bên kia! Bên kia!”
Âm thanh nghe được từ xa đến gần, Nhạc Huy nghe rất mơ hồ, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Một chiếc xe cứu thương lái vào cổng lớn bệnh viện.
Cửa xe mở ra, Liễu Nhược Hà và Nhạc Huy đã hôn mê bất tỉnh được nhân viên y tế đẩy ra, nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu.
Trần Ngọc Đình khóc sướt mướt, cùng Tào Tâm Di theo sau nhân viên y tế đến bên ngoài cửa phòng cấp cứu, sau đó hai người bị chặn lại.
“Xin lỗi, không thể vào bên trong, mời các cô chờ đợi ở bên ngoài!”
Vị bác sĩ kia nói xong liền đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Lúc này Trần Ngọc Đình ngồi phịch xuống đất, gục đầu khóc không ngừng.
Ngay cả Tào Tâm Di cũng sợ hãi phát khóc, lúc Nhạc Huy và Liễu Nhược Hà được cứu lên, Liễu Nhược Hà vẫn may mắn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng Nhạc Huy đã hoàn toàn mất ý thức.
Lúc Nhạc Huy nghe thấy âm thanh cuối cùng, chính là giọng nói của người trên con thuyền tuần tra đó.
Liễu Nhược Hà vẫn được Nhạc Huy nâng nên cô chìm rất chậm, người được cứu đầu tiên chính là cô. Lúc Liễu Nhược Hà được cứu lên vẫn còn có ý thức, nên cô không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng một lúc sau người trên thuyền mới cứu được Nhạc Huy. Cộng thêm dòng nước chảy xiết, người trên thuyền tìm kiếm dưới nước khoảng hơn hai mươi giây mới kéo được anh lên.
“Ngọc… Ngọc Đình, cậu đừng lo lắng, Nhạc Huy sẽ không xảy ra chuyện đâu, anh ấy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện”.
Tào Tâm Di ôm lấy Trần Ngọc Đình đã suy sụp, giọng run rẩy nói an ủi.
Ngay sau đó, Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong nhận được tin tức vội vàng chạy đến bệnh viện, ngoài ra còn có Liễu Thừa Phong và Liễu Tử Thần.
Một người bạn của Tào Tâm Di là nhân viên trong tập đoàn Huy Hành, cô ta bảo người bạn đó thông báo cho Đoàn Thiên Hành. Do đó nhóm người Vu Tiểu Tuệ vừa đến thì Đoàn Thiên Hành và Hàn Tiểu Thi cũng kịp tới bệnh viện.
Nhìn thấy đèn cấp cứu còn sáng, Vu Tiểu Tuệ sợ đến mức ngồi sụp xuống đất khóc lớn tiếng:
“Nhược Hà, Nhược Hà nhà chúng tôi sao thế? Tôi chỉ có đứa con này, Nhược Hà tuyệt đối không được xảy ra chuyện!”
Liễu Phong cũng sợ đến mức khóe mắt đỏ hoe, sợ Liễu Nhược Hà gặp chuyện không may.
Lúc này Đoàn Thiên Hành và Hàn Tiểu Thi cũng sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng, nếu Nhạc Huy xảy ra chuyện gì, bọn họ phải giải thích với Nhạc Thiên Hùng và nhà họ Nhạc thế nào đây?
Lúc hai người vừa nhận được tin tức, đã sợ hãi đến mức chân tay mềm nhũn.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Nhược Hà nhà chúng tôi xảy ra chuyện gì, nó không phải ở cùng với Nhạc Huy sao?”, Vu Tiểu Tuệ lo lắng, nắm lấy tay Trần Ngọc Đình chất vấn.
Lúc này Trần Ngọc Đình co quắp ở góc tường, run rẩy không ngừng, bộ dạng đáng thương. Tào Tâm Di muốn kéo Vu Tiểu Tuệ ra nhưng đôi chân mảnh khảnh sao có thể kéo một người trung niên mập mạp như Vu Tiểu Tuệ.
Đoàn Thiên Hành không thể tiếp tục nhìn nữa, anh ta bước đến quở trách:
“Đủ rồi! Đừng ép cô ấy nữa, cô ấy như vậy rồi bà còn ép cô ấy sao!”
“Nơi này là phòng cấp cứu, nếu bà muốn con gái bà bình yên vô sự ra khỏi đây thì ngậm miệng lại cho tôi!”
Vu Tiểu Tuệ sợ Đoàn Thiên Hành nên vội vàng im lặng, không ép Trần Ngọc Đình nữa.
Đoàn Thiên Hành biết chuyện của Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình, nhìn thấy Trần Ngọc Đình như vậy, anh ta vỗ vai Trần Ngọc Đình an ủi:
“Cô đừng quá đau lòng, đại ca tôi tốt số, sẽ không xảy ra chuyện đâu”.
Mặc dù nói vậy, nhưng thật ra Đoàn Thiên Hành cũng không chắc chắn, bây giờ anh ta và Hàn Tiểu Thi vẫn không biết Nhạc Huy xảy ra chuyện gì, bao gồm nhóm người Liễu Phong cũng không biết rõ tại sao Liễu Nhược Hà lại vào phòng cấp cứu.
Mọi người ở bên ngoài nôn nóng đợi hơn một giờ, cuối cùng cửa phòng mở ra, một bác sĩ từ trong phòng bước ra.
“Ai là người nhà của Liễu Nhược Hà?”, bác sĩ hỏi.
Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong vội vàng lao đến, giọng điệu run rẩy hỏi:
“Là chúng tôi, là chúng tôi! Nhược Hà nhà chúng tôi thế nào rồi, nó không sao chứ bác sĩ?”
Bác sĩ gật đầu, nói:
“Yên tâm, bệnh nhân không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là trong phổi có nước đọng, bị nhiễm nước. Cộng thêm việc sợ hãi, bây giờ vẫn đang ngủ mê, nhưng lâu nhất là hai mươi tư giờ sẽ tỉnh lại.
Nghe đến đây, Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ, Nhạc Huy đâu, Nhạc Huy thế nào?”
Đoàn Thiên Hành, Hàn Tiểu Thi và cả Trần Ngọc Đình nôn nóng hỏi.
Lúc này, giọng điệu bác sĩ thay đổi, ông ta thở dài và nói:
“Nhịp tim của Nhạc Huy đã phục hồi, nhưng phổi bị nhiễm nước rất nghiêm trọng, hơn nữa thời gian cậu ấy đuối nước rất dài, vẫn chưa hồi phục ý thức”.
“Mọi người… cần phải làm công tác tư tưởng, rất có khả năng cậu ấy sẽ trở thành người thực vật, cả đời không thể tỉnh lại”.
Bác sĩ vừa dứt lời, ba người Đoàn Thiên Hành run lẩy bẩy, như bị sét đánh.
Đoàn Thiên Hành và Trần Ngọc Đình ngồi phịch xuống đất.
———————–