Từ giờ phút này trở đi, bọn họ không còn là vợ chồng nữa, cả hai chẳng khác nào kẻ thù, còn không bằng hai người xa lạ.
Đôi mắt Liễu Nhược Hà đỏ ửng, cô chán ghét nhìn về phía người đàn ông sẽ không bao giờ gặp lại này và lạnh lùng nói:
“Nhạc Huy, tôi không ngờ anh lại có cái gan này, dám ly hôn với tôi cơ đấy”.
“Anh được lắm, tôi sẽ chống mắt lên xem anh rời khỏi nhà họ Liễu thì sẽ biến thành bộ dạng gì. Hai năm nay, anh ở nhà họ Liễu, chẳng làm được gì, nếu không phải nhà họ Liễu tôi nuôi anh, thu nhận anh thì anh sớm đã chết đói ở bên ngoài rồi”.
“Một thằng đàn ông như anh, ngày nào cũng y như một người phụ nữ, ở nhà làm nội trợ, hầu hạ người khác, anh chẳng khác nào một con chó bị người ta sai bảo, anh quả thật đã làm Liễu Nhược Hà tôi mất hết thể diện rồi”.
“Ly hôn rồi cũng tốt, chúng ta đường ai nấy đi, không có anh, Liễu Nhược Hà tôi sẽ sống tốt hơn!”
Nhạc Huy nhìn Liễu Nhược Hà, nhìn người mà anh từng yêu, nhìn người phụ nữ mà sau này anh sẽ không gặp lại nữa. Anh cảm thấy thất vọng, giống như có một xô nước lạnh hất vào mặt, anh cứ nghĩ hôm qua Liễu Nhược Hà đã tự kiểm điểm lại mình, không ngờ…”
“Liễu Nhược Hà, người nhà họ Liễu quả nhiên đều như nhau, lúc nào cũng hạ thấp giá trị của người khác. Làm tổn thương người ta cũng không xin lỗi được một câu, anh đã nhìn thấu hết được nhà họ Liễu rồi”.
“Bà nội thật sự mất quá sớm, nếu bà ấy vẫn còn, nhà họ Liễu sẽ không như vậy, Liễu Hồng Thanh quả thật quá thất bại khi dạy dỗ ra một đám con cháu như vậy, anh còn nể mặt bà nội nên mới không đuổi cùng giết tận nhà họ Liễu, các người tự đi mà xử lý đi, hy vọng sau này người nhà em có thể khiêm tốn một chút, đối xử chân thành với người khác hơn”.
“Trên đời này, không có ai nợ nhà họ Liễu các em cả, Nhạc Huy anh càng không nợ nhà họ Liễu cái gì!”
Hai năm nay, nếu không phải có Nhạc Huy thì trong vòng nửa năm từ lúc bà nội mất, nhà họ Liễu đã sớm phá sản. Là anh âm thầm làm việc, kiên cường chống chọi vì gia tộc, giúp đỡ nhà họ có được ngày hôm nay.
Tất cả những điều này, anh chưa từng nhắc tới trước mặt Liễu Nhược Hà, bởi vì đây là việc mà anh nên làm với bà nội nhà họ Liễu, anh phải giúp nhà họ Liễu một lần. Những gì anh bỏ ra, anh sẽ không kể công, cũng không nhất thiết phải kể ra.
Nhạc Huy chưa từng có lỗi với nhà họ Liễu, càng không nợ nhà họ Liễu, anh đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Liễu Nhược Hà nghe vậy chỉ cười khẩy:
“Anh muốn diệt trừ tận gốc nhà họ Liễu ư? Không phải anh còn chưa tỉnh ngủ đấy chứ?”
“Nhạc Huy, anh là cái thá gì bản thân anh còn không rõ hay sao? Anh cũng quá ảo tưởng rồi đấy, tôi xin anh tỉnh táo chút đi, rời khỏi nhà họ Liễu tôi rồi, ngay cả tiền ăn cơm anh cũng không có đâu”.
Dứt lời, Liễu Nhược Hà lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền đỏ au, vẫn giống y như trước đây, không hề kiêng nể gì mà ném thẳng vào mặt Nhạc Huy.
Nhạc Huy không ham tiền của, anh quay đầu lại, để tiền đập qua mặt.
Liễu Nhược Hà đã hoàn toàn giẫm đạp hết lên ảo tưởng và khát khao bao nhiêu năm của anh. Nhạc Huy sững sờ một lúc, sau đó anh lại bật cười, trong tiếng cười điên dại ấy có chứa cả sự thất vọng và đau lòng.
Nhìn Nhạc Huy chẳng khác nào kẻ điên, Liễu Nhược Hà càng cảm thấy anh quá mất mặt.
Nhạc Huy nhặt mấy tờ tiền lên, nhét vào trong túi, nghẹn ngào nói:
“Số tiền này anh sẽ giữ lại để luôn nhắc nhở bản thân mình. Đây là toàn bộ tình cảm anh bỏ ra, cuối cùng đổi lại chỉ là sự nhục nhã và mấy đồng tiền này”.
“Liễu Nhược Hà, em nhớ lấy, Nhạc Huy anh đi rồi, sẽ không có ai yêu em như anh đâu, sẽ không có ai bao dung, chăm sóc em như anh đâu”.
“Chúc em hạnh phúc”.
Nói xong, Nhạc Huy không quay đầu lại mà rời đi luôn.
Nhìn bóng lưng hiu quạnh của Nhạc Huy, trái tim Liễu Nhược Hà đột nhiên co thắt lại, dường như trong cuộc đời cô bỗng chốc mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
…
Cũng vào lúc này, ở tập đoàn Hồng Thăng của nhà họ Liễu.
Ông cụ nhà họ Liễu – Liễu Hồng Thanh gọi tất cả mọi người tới phòng hội nghị mở cuộc họp, hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng. Tập đoàn Hồng Thăng kí kết hợp đồng hợp tác một dự án lớn với tập đoàn Huy Hành. Tập đoàn Huy Hành không cần nhà họ Liễu bỏ ra một đồng nào, họ sẽ toàn lực giúp đỡ nhà họ Liễu làm dự án này.
Nếu nhà họ Liễu có thể thực hiện tốt dự án này, thì sau này ngoại trừ tập đoàn Huy Hành ra công ty của nhà họ Liễu chính là công ty lớn thứ hai ở Sở Châu.
Liễu Hồng Thanh kích động nói với tất cả mọi người:
“Hôm nay chúng ta chính thức ký kết hợp đồng với chủ tịch của tập đoàn Huy Hành – Đoàn Thiên Hành, nhà họ Liễu chúng ta có thể trở thành gia tộc đứng đầu Sở Châu hay không thì phải xem hôm nay rồi”.
Tất cả người nhà họ Liễu đều vô cùng kích động, tối hôm qua, ai nấy đều vui mừng đến nỗi không ngủ được.
“Tôi đã cân nhắc kỹ càng rồi, chúng ta vẫn nên để Nhược Hà thay mặt tập đoàn Hồng Thăng chúng ta tới ký hợp đồng với ông chủ Đoàn đi. Thế nhưng dự án này rất quan trọng, cử một mình Nhược Hà đi thì tôi không yên tâm, Tử Thần, cháu đi cùng Nhược Hà, tuyệt đối đừng để xảy ra sơ suất gì”.
Liễu Hồng Thanh dặn dò tỉ mỉ Liễu Tử Thần.
Bố ruột của Liễu Tử Thần – Liễu Thừa Phong là con trai cả của Liễu Hồng Thanh, ở nhà họ Liễu, trừ Liễu Hồng Thanh ra, bây giờ quyền lực lớn nhất thuộc về ông ta. Bọn họ được tất cả mọi người tôn trọng và sùng bái.
Liễu Thừa Phong sao có thể không hiểu ý của ông cụ được, ông cụ đang muốn để Liễu Tử Thần đi tiếp xúc với Đoàn Thiên Hành. Liễu Tử Thần có năng lực, khả năng giao tiếp cũng tốt, ông cụ định để Liễu Tử Thần thế chỗ Liễu Nhược Hà, như vậy khả năng hợp tác với tập đoàn Huy Hành sẽ càng cao hơn.
Dù sao Liễu Nhược Hà cũng là phụ nữ.
“Nhóc con còn không mau cảm ơn ông nội đi, ông nội con định để con đi tiếp xúc với ông chủ Đoàn đấy”.
Liễu Thừa Phong vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở.
Liễu Tử Thần nhận thức được mọi chuyện, hắn vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu:
“Vâng ạ, cảm ơn ông nội, cháu bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
“Ông yên tâm đi, cháu nhất định sẽ lấy hợp đồng về”.
Liễu Hồng Thanh mỉm cười gật đầu, ông ta rất tín nhiệm Liễu Tử Thần, cả nhà Liễu Tử Thần đều biểu hiện rất tốt.
“Chú tư, sao không thấy Nhược Hà nhà chú đâu, bây giờ con bé cũng giỏi gớm, ngay cả hội nghị cũng không tới tham gia nữa”.
Cô ba – Liễu Hân trách mắng bố của Nhược Hà – Liễu Phong.
Liễu Phong cúi đầu, ông ta ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng họp, ngượng ngùng nói:
“Nhược Hà và tên vô dụng Nhạc Huy kia đi làm thủ tục ly hôn rồi, lát nữa con bé sẽ quay lại thôi”.
“Anh yên tâm đi, hôm nay là ngày quan trọng, con bé sẽ không tới muộn đâu”.
Trong lòng Liễu Phong đang cố kìm nén sự bực bội, ông ta vốn là người nhỏ nhất trong mấy anh chị em, lại còn sinh ra một cô con gái. Ở nhà họ Liễu, địa vị của ông ta còn chẳng bằng cô ba Liễu Hân.
“Được rồi, Tử Thần, cháu đi ra cửa chính đợi Nhược Hà đi, con bé quay về thì các cháu lập tức tới tập đoàn Huy Hành gặp ông chủ Đoàn”.
Liễu Hồng Thanh không nhìn Liễu Phong lấy một cái mà nói với Liễu Tử Thần.
…
Trên đường, Liễu Tử Thần lái xe, Liễu Nhược Hà ngồi ở ghế phó lái, đột nhiên cô lại thấy căng thẳng với lần hợp tác với tập đoàn Huy Hành này.
Dù sao lần này là dự án rất lớn, Liễu Nhược Hà vốn không đủ sức để gánh được hết. Dự án này có thể kiếm được rất nhiều tiền, tập đoàn Huy Hành giao thẳng nó cho bọn họ, lại còn đầu tư vốn cho họ. Cả Sở Châu đang có rất nhiều người đồn thổi rằng, quan hệ giữa nhà họ Liễu và tập đoàn Huy Hành không đơn giản, thậm chí họ còn có chút quan hệ với nhà họ Nhạc.
Nếu không phải bởi vì điều này thì tiệc mừng thọ của Liễu Hồng Thanh liệu sẽ có bao nhiêu người tới tham gia chứ?
“Cô căng thẳng cái gì chứ, cũng đâu phải lần đầu tiên cô đi ký kết hợp đồng với tập đoàn Huy Hành đâu. Cũng không biết cô lấy đâu ra cái may mắn này, chủ tịch của tập đoàn Huy Hành lại quan tâm đến cô như vậy”.
Liễu Tử Thần vừa lái xe vừa cười khẩy nói.
“Ông chủ Đoàn có lẽ là người nhân từ tốt bụng”, Liễu Nhược Hà liếm môi nói: “Lần này có sự giúp đỡ của tập đoàn Huy Hành, nhà họ Liễu chúng ta có thể lên cao hơn một bước rồi”.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đi tới cửa chính của tập đoàn Huy Hành.
Liễu Nhược Hà và Liễu Tử Thần chỉnh lại trang phục, y như họ sắp đi gặp ngọc hoàng đại đế, họ hít sâu một hơi, đi tới bậc thềm của tập đoàn Huy Hành.
Vào lúc Liễu Nhược Hà còn nghĩ rằng mình sẽ thuận lợi ký xong hợp đồng, thậm chí còn ảo tưởng rằng nhà họ Liễu có thể trở thành gia tộc đứng đầu ở Sở Châu, nhưng còn chưa đợi bọn họ đi vào cửa chính, hai người đã bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài.
“Xin chào, tôi là Liễu Nhược Hà, chúng tôi đều là người của nhà họ Liễu, chúng tôi tới đây để ký hợp đồng với chủ tịch Đoàn”.
Liễu Nhược Hà sững sờ, cô vội vàng giải thích với bảo vệ.
Cô không chú ý đến chi tiết, người bảo vệ này mặc bộ đồng phục rất kỳ lạ, từ bộ đồng phục của bảo vệ bình thường nay đã đổi thành đồng phục của đội trưởng đội bảo vệ.
“Nhà họ Liễu?”, đội trưởng đội bảo vệ hỏi, anh ta cười khẩy: “Thật ngại quá, chủ tịch Đoàn và cô Hàn đã có lệnh, người nhà họ Liễu tới thì không để cho các người đi vào cửa công ty, bao gồm cả cô Liễu Nhược Hà”.
Liễu Nhược Hà nghe xong liền mơ hồ, Liễu Tử Thần vội vàng nói:
“Anh à, có phải có hiểu lầm gì hay không? Nhược Hà chúng tôi có quan hệ rất tốt với chủ tịch Đoàn của các anh đấy, họ còn cùng nhau ăn hai bữa cơm rồi, anh đi thông báo với chủ tịch Đoàn của các anh đi”.
Đội trưởng đội bảo vệ đánh giá Liễu Tử Thần một lượt, anh ta hỏi:
“Anh cũng là người nhà họ Liễu à, anh tên gì?”
Liễu Tử Thần cười khách sáo một cái, hắn vội vàng đưa danh thiếp của mình cho bảo vệ, ra sức giới thiệu bản thân:
“Tôi tên là Liễu Tử Thần, là cháu trai của Liễu Hồng Thanh, con trai của Liễu Thừa Phong, bây giờ tôi là anh cả của đời sau nhà họ Liễu”.
Đội trưởng đội bảo vệ nhận lấy danh thiếp, anh ta liếc nhìn một cái, cười như không cười nhìn Liễu Tử Thần.
Anh ta cười hi hi, lấy ra bộ đàm, nói với tất cả bảo vệ:
“Chú ý! Tất cả mọi người ra hết đây cho tôi!”
“Liễu Tử Thần tới rồi!”
Liễu Tử Thần thấy vậy liền hơi hoang mang. Hắn chỉ là con cháu của nhà họ Liễu thôi mà, cũng không phải Liễu Hồng Thanh, đâu cần phải khoa trương như vậy chứ?