Chương 421: Đợi chuẩn bị tốt mới phản đòn
“Chuyện này… thì tôi không biết”.
Nhạc Huy lắc đầu nói:
“Tôi không quen thuộc với tình hình của thành phố Đông An bằng mấy người, thành phố Đông An là thành phố của tỉnh Giang Bắc. Ở đây nhất định sẽ có rất nhiều nhân tài, đâu đâu cũng là ông lớn”.
“Tôi chỉ có thể nói rằng đằng sau những thế lực này sẽ không phải là một thế lực ngầm giống như Thánh Hoàng. Có thể là một gia tộc lớn, cũng có thể là một tập đoàn tài chính lớn đang thao túng bọn họ”.
Ngô Tịnh Vũ nghe vậy thì đột nhiên bừng tỉnh:
“Ý anh là thế lực này muốn nuôi dưỡng một con rối ngầm nhằm thủ tiêu Thánh Hoàng?”
Những ngày này đi theo Nhạc Huy, Ngô Tịnh Vũ đã không còn ngu ngốc như trước đây nữa, thoáng cái đã phản ứng lại.
“Không sai, cậu thông minh rồi đấy”.
Nhạc Huy vỗ vai hắn, nói:
“Thật ra đối với người của những gia tộc lớn và tập đoàn tài chính lớn kia mà nói, dù là một hoàng đế ngầm như Thánh Hoàng thì trước nay bọn họ cũng không xem ra gì. Xét về tiềm lực tài chính, bọn họ có nhiều tiền hơn Thánh Hoàng, đương nhiên sẽ không dòm ngó tới của cải của Thánh Hoàng”.
“Nhưng xét về thế lực và nhân lực, bọn họ nhất định không phải đối thủ của Thánh Hoàng. Hơn nữa đừng chỉ nhìn vẻ ngoài cao quý, thanh nhã của những gia tộc này, thật ra ở phía sau bọn họ cũng làm ra rất nhiều chuyện xấu xa”.
“Để làm những chuyện này, chắc chắn bọn họ không tự mình đi, không có cách nào đơn giản hơn là nuôi một đám tay sai. Vậy nên dù có là Thánh Hoàng, đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là thay bọn họ xử lý sự tồn tại của những chuyện không vẻ vang. Nếu như bọn họ có thể kiểm soát thế giới ngầm của Giang Bắc thì quả đúng là như hổ mọc thêm cánh”.
“Mà Thánh Hoàng chính là một tấm gương trong thế giới ngầm của Giang Bắc, việc bọn họ phải làm bây giờ chính là ngầm nuôi dưỡng ra một người chủ mới làm việc cho họ và thủ tiêu Thánh Hoàng”.
Nhạc Huy phân tích vấn đề đến cả tầng sâu hơn, Ngô Tịnh Vũ liền hiểu ngay:
“Ý của anh là, trước đây bố tôi từng hợp tác với gia tộc lớn nào thì gia tộc đó có thể chính là người chủ đứng sau thế lực đó?”
“Đúng!”, Nhạc Huy không ngờ bây giờ Ngô Tịnh Vũ lại phản ứng nhanh như vậy, anh hơi ngạc nhiên.
“Mẹ nó! Nếu mà như thế thì chúng ta cũng không dễ bắt nạt. Bọn họ muốn tiêu diệt Thánh Hoàng của tôi, Thánh Hoàng sao có thể khoan nhượng!”, Ngô Tịnh Vũ tức tới mức cả người phát run, bộ dạng muốn giết hết những người này để báo thù.
Hắn vẫn còn quá trẻ tuổi và sung sức, cách nghĩ của Nhạc Huy bây giờ hoàn toàn khác với hắn.
Nhưng lúc này cũng không hề nhiều lời.
Chẳng bao lâu sau, mấy người Kỳ Phi và Kim Võ cũng bước ra từ trong câu lạc bộ.
Bọn họ ngược lại không hề bị thương, dù sao người có thể làm bọn họ bị thương không phải không có, nhưng chắc chắn không phải mấy tên tay sai đó.
“Lúc chúng tôi đến nơi thì người đều đã chạy mất rồi, bởi thế chúng tôi cũng chỉ cứu giúp được những người bị thương”.
Mấy người Kỳ Phi sau khi giúp đưa người bị thương lên xe cứu thương thì quay lại nhún vai nói.
“Một người cũng không tóm được sao?”, Nhạc Huy cau mày hỏi.
Kim Võ lắc đầu:
“Lúc đến nơi chỉ thấy người bị thương và sự hỗn loạn trên mặt đất, người ra tay đều chạy hết cả rồi”.
“Không nằm ngoài dự đoán thì có lẽ những địa bàn khác cũng như vậy”.
Ngô Tịnh Vũ nghe vậy, giậm chân tức giận nói:
“Tiên sư mười tám đời nhà chúng nó! Quá ngang ngược rồi!”
Lúc hắn đang chửi thì nhìn thấy người bị thương cuối cùng được khiêng ra ngoài, mọi người cùng nhìn lại, người đang nằm trên cáng cứu thương vậy mà lại là Triệu Vỹ.
Ngay cả Triệu Vỹ cũng bị đánh bị thương rồi!
Mọi người vây quanh, Ngô Tịnh Vũ vừa nhìn thấy Triệu Vỹ bị thương tới mức thoi thóp thì mắt cũng ửng đỏ cả lên:
“Trời ơi! Ai đánh ông ra tới nông nỗi này?”
Triệu Vỹ dù đang thoi thóp nhưng vẫn có thể nói chuyện, yếu ớt đáp:
“Không biết, những người đó đều được huấn luyện bài bản, có lẽ cũng là tinh anh cả…”
Nói xong, ông ta túm chặt lấy quần áo của Nhạc Huy, khẩn cầu:
“Cậu Nhạc, cậu nhất định phải báo thù giúp anh em, chúng tôi… nuốt không trôi cục tức này!”
Lúc này, gương mặt Nhạc Huy cũng hoàn toàn u ám, vỗ tay Triệu Vỹ rồi nói:
“Yên tâm đi, thù nhất định phải báo, sẽ không để mọi người bị thương vô ích”.
“Ai là người đập phá thì tôi bắt họ trả cái giá gấp mười lần”.
Ngô Tịnh Vũ cũng nổi trận lôi đình, phẫn nộ nói:
“Triệu Vỹ, ông dưỡng thương cho tốt, tôi nhất định sẽ giết hết mấy kẻ đó”.
Trải qua những ngày này, mối hiềm khích giữa Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ cũng sớm tan biến từ lâu, Nhạc Huy từng căn dặn Triệu Vỹ phải giúp đỡ Ngô Tịnh Vũ cho tốt, Triệu Vỹ cũng luôn tận tâm tận lực.
“Tổng giám đốc Ngô, đừng kích động, nghe theo cậu Nhạc, tuyệt đối đừng làm hại những người đó…”
Triệu Vỹ nói xong thì bị khiêng lên trên xe cứu thương.
Xe cứu thương vừa đi, cậu Năm và cậu Sáu - Ngô Hạo cũng kịp tới nơi.
Hai người này xuống xe xong, vội vã chạy đến nói rõ với Nhạc Huy và Ngô Tịnh Vũ về tình hình của các địa bàn còn lại.
Đúng như dự đoán, các địa bàn khác cũng giống như câu lạc bộ Anh Hoàng, cái gì cần phá thì đều bị phá hết cả, tất cả mọi người đều bị thương ở các mức độ khác nhau.
“Chúng tôi vừa xử lý xong sự việc bên đó thì lập tức qua đây, bây giờ tính sao?”
Ngô Hạo sốt ruột hỏi:
Nhạc Huy không nói gì, một lúc lâu mới cất tiếng hỏi với vẻ mặt u ám:
“Ngô Thắng với Ngô Lượng đâu?”
Ba anh em nhìn nhau rồi mới phát hiện hai người Ngô Thắng và Ngô Lượng vẫn chưa tới.
“Rốt cuộc hai người này đang làm gì thế? Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thấy hai người họ báo cáo, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có!”, Ngô Tịnh Vũ cau mày, hơi khó chịu.
“Không đợi bọn họ nữa, về công ty trước đã, mở cuộc họp!”
Nhạc Huy dứt lời lập tức bước vào trong xe.
…
Nửa tiếng đồng hồ sau, tất cả mọi người đã về tới phòng làm việc của Nhạc Huy.
Sau khi mọi người đến đông đủ, mới thấy Ngô Thắng và Ngô Lượng dáng vẻ chậm chạp đi tới công ty.
“Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?”
Ngô Thắng nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng của mọi người thì tò mò hỏi.
Ngô Tịnh Vũ thấy vậy, không kiềm chế được mà siết chặt hai tay đang đặt trên đùi.
Bọn họ đã nôn nóng tới mức này rồi mà hai con rùa này vẫn giữ bộ dạng không biết gì.
“Xảy ra chuyện rồi”, Ngô Hạo kể lại mọi chuyện với Ngô Thắng và Ngô Lượng.
“Cái gì, sao lại xảy ra chuyện này, là ai làm?”, sắc mặt Ngô Thắng chợt thay đổi.
“Mẹ kiếp! Thế này cũng quá ngang ngược rồi, tưởng Thánh Hoàng chúng ta là dễ bắt nạt hay sao?”, Ngô Lượng càng hung hãn: “Bây giờ ông đây sẽ dẫn người đi tiêu diệt bọn chúng!”
Nhạc Huy quét mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng nói:
“Mấy người biết là ai làm sao?”
Nói xong, anh nhìn Ngô Tịnh Vũ:
“Cậu Bảy, nói hết tình hình cho mọi người biết”.
Lúc này Ngô Tịnh Vũ mới nói:
“Tôi đã hỏi mấy vị người lão làng rồi, khi ông già còn sống đã từng hợp tác với một số gia tộc lớn của thành phố Đông An”.
“Trong đó có sức nặng nhất, cũng có quyền thế nhất ở thành phố Đông An chỉ có người của hai gia tộc. Một là tập đoàn Long Vũ, hai là tập đoàn Đông Hồng. Đứng phía sau điều hành hai tập đoàn này đều là hai gia tộc lớn”.
“Theo như tôi thấy, ông trùm đứng sau những thế lực này có lẽ là một trong hai gia tộc bọn họ, hoặc là hai gia tộc bọn họ đều có phần”.
Ngô Thắng hỏi:
“Anh Nhạc, nếu đã có manh mối rồi, chúng ta có cần phản đòn luôn không?”
“Bọn họ đập phá nhiều nơi của chúng ta như thế, nhất định phải bắt những người này trả giá!”
Lúc này, không chỉ mấy người Ngô Thắng mà cả Ngô Tịnh Vũ cũng có ý nghĩ này.
Đã đánh tới cửa nhà rồi còn không đánh trả, lẽ nào đợi những người này tiếp tục phá hoại sao?
Nhạc Huy lại lắc đầu:
“Trước tiên cứ đợi đã, không cần phản đòn ngay”.
Mọi người nghe vậy liền cau mày.
“Anh Nhạc, tại sao vậy? Nếu chúng ta không đánh lại, bọn họ nhất định sẽ cho rằng chúng ta sợ rồi, hơn nữa đây vẫn chỉ là bắt đầu, ngày mai, ngày kia, ngày sau nữa, bọn họ nhất định sẽ còn đi đập phá vùng của chúng ta”.
“Bây giờ Thánh Hoàng không còn được như trước nữa, còn náo loạn như vậy thì tổn thất của chúng ta sẽ vô cùng nghiêm trọng!”
Ngô Tịnh Vũ hơi kích động.
Nhạc Huy nhìn hắn, bình thản nói:
“Bọn họ đã có ý định phải phá hủy bằng được Thánh Hoàng, bây giờ đánh lại thì rất dễ bị bọn chúng nắm được thóp”.
“Chuyện làm ăn của chúng ta vẫn chưa tẩy trắng hoàn toàn, điều quan trọng nhất trước mắt là phải tẩy trắng triệt để, không để bọn chúng tóm được sơ hở. Những bất lợi tạm thời vẫn tốt hơn nhiều so với những thắng lợi tạm thời”.
“Bây giờ mà chống trả, có thể sẽ khiến bọn chúng sợ hãi, nhưng chắc chắn sự sợ hãi không lâu. Hơn nữa bọn chúng sẽ tận dụng cơ hội này, thu thập chứng cứ phạm tội trước kia của Thánh Hoàng, và rồi thế lực mạnh mẽ phía sau chắc chắn có thể lật đổ Thánh Hoàng”.
“Điều quan trọng nhất bây giờ là tiêu hủy toàn bộ những chứng cứ phạm tội đó, để bọn chúng không nắm bắt được sơ hở gì”.
Nghe Nhạc Huy nói vậy, mấy người Ngô Tịnh Vũ dường như đang suy nghĩ sâu xa.
“Thế nhưng nếu như không đánh trả thì tổn thất của chúng ta sẽ ngày càng nghiêm trọng”, Ngô Hạo cũng hơi lo lắng nói.
Nhạc Huy gật đầu:
“Tôi biết, tổn thất nhất định sẽ có. Cậu truyền lệnh xuống dưới, bảo các anh em trông coi cho tốt địa bàn của mình, dù là ai đến đập phá thì cũng không cần phản kháng, báo cảnh sát là được rồi. Không cần phát sinh xung đột với những người đó, giảm bớt số người thương vong, bảo toàn lực lượng”.
“Tin tưởng tôi, những tổn thất này, tôi sẽ bắt những kẻ đó trả lại gấp mười lần”.
Kỳ Phi vẫn luôn không quan tâm, chỉ làm việc. Nhạc Huy nói gì thì anh ta làm theo đó.
Lúc này, Kim Võ nói:
“Tôi cảm thấy cậu Nhạc nói rất đúng, mọi người nên hiểu rõ ý của từ “tạm thời”. Là bất lợi tạm thời để đổi lấy thắng lợi lâu dài hay là thắng lợi tạm thời đổi lấy bất lợi và tổn thất càng lớn hơn”.
“Thứ chúng ta phải đối diện trước mắt không phải thế lực ngầm gì cả mà là vô số thế lực ngầm cộng thêm cả một tập đoàn tài chính lớn mạnh. Phản đòn cứng rắn không phải cách hay mà ngược lại là phương án tồi tệ. Nếu như để tập đoàn tài chính lớn kia nắm được điểm yếu, với mạng lưới quan hệ của bọn họ, nhất định có thể tống tất cả chúng ta vào tù”.
“Đến lúc đó, Thánh Hoàng chưa đánh đã tan. Bây giờ, việc duy nhất chúng ta cần làm là không cho chúng nắm được điểm yếu, dọn dẹp sạch sẽ những sơ hở trước đây của Thánh Hoàng rồi mới dần dần tính sổ với bọn chúng. Còn về tổn thất, đợi đến sau này, nhất định sẽ bắt bọn họ phải đền bù cho chúng ta”.
Nghe thấy lời Nhạc Huy và Kim Võ nói, mấy người Ngô Tịnh Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, kinh ngạc tới mức đổ mồ hôi lạnh.
“Có lý, tôi quả thực quá kích động rồi…”
Ngô Tịnh Vũ thở dài, nói:
“Lát nữa tôi sẽ đích thân đi xử lý mỗi một vụ làm ăn của Thánh Hoàng chúng ta, đảm bảo dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi sơ hở”.
Lúc này, Nhạc Huy nhìn hai anh em Ngô Thắng và Ngô Lượng, nói:
“Cậu Hai, cậu Ba, bây giờ hai người đi thống kê tổn thất của từng địa bàn trong ngày hôm nay. Ngoài ra nhắn nhủ tới các anh em của mấy người, chuyển lời của tôi xuống dưới”.
“Chúng tôi đi ngay bây giờ đây”.
Ngô Thắng và Ngô Lượng nghe vậy, gật đầu và rời khỏi phòng làm việc.
Rất lâu sau, trong phòng làm việc không có ai lên tiếng, cũng không có ai rời đi.
Kim Võ đi đến cửa chính, mở cửa quan sát bên ngoài một lát rồi mới quay lại nói:
“Bên ngoài không có ai”.
Lúc này, Ngô Tịnh Vũ mới nhìn Nhạc Huy hỏi:
“Anh Nhạc, có phải anh đang nghi ngờ anh Hai và anh Ba?”
Nhạc Huy nói với vẻ mặt không chút biểu cảm:
“Không phải nghi ngờ, là từ trước tới nay chưa từng tin tưởng hai anh em họ. Dù cho hiện tại bọn họ vẫn chưa phản bội chúng ta, nhưng rồi sẽ có hành động. Những lời tôi sắp nói với mấy người đây chắc chắn phải giữ bí mật”.
Lúc này trong phòng làm việc, anh em nhà họ Ngô chỉ còn lại Ngô Tịnh Vũ, Ngô Hạo và cậu Năm.
Ba người đều biết bây giờ Nhạc Huy chỉ tin tưởng ba người bọn họ.
“Anh Nhạc nói đi”.
Nhạc Huy dừng lại một chút rồi nói:
“Sàng lọc kỹ người của ba cậu, chọn ra những người đáng tin cậy và những người mà ba cậu cho rằng tinh anh và mạnh mẽ nhất”.
“Sau đó tôi sẽ tiếp tục thông báo với ba cậu dẫn toàn bộ bọn họ đến đây”.
Nhạc Huy nói xong, ba anh em họ vẫn chưa hiểu lắm.
“Anh Nhạc, là sao ạ?”, Ngô Tịnh Vũ hỏi.
Nhạc Huy hai mắt sáng ngời, nói từng câu từng chữ:
“Tôi phải bí mật bồi dưỡng bọn họ, tích góp đội quân mạnh mẽ. Nhìn thấu ưu điểm và khuyết điểm của kẻ địch, đợi thời cơ đến sẽ giáng cho bọn chúng một đòn trí mạng”.