Chương 476: Chưa chắc ai thắng ai thua
Thái độ hời hợt của Nhạc Huy càng khiến ông cụ Hứa giận hơn, làm vậy là coi thường ông ta như nào, anh nghĩ mình là ai chứ.
Cái nhà này dù là về nhân lực hay máy móc đều phục tùng ông ta, không ngờ anh lại dám chọc giận tới ông ta, rốt cuộc dựa vào điều gì mà anh lại dám láo xược như vậy.
Một mình Nhạc Huy mà muốn thoát khỏi nơi này thì quá dễ dàng, và ông già trước mặt chính là một con tin tốt, súng của người khác không nhanh bằng anh, trừ phi bọn họ muốn ông già này chết.
Trong căn phòng này ngoài quản gia thì chỉ có một tay súng bắn tỉa ẩn náu trong bóng tối, dù hắn có ngắm bắn như nào cũng không thể bắn hai phát súng cùng một lúc mà không quan tâm tới ông già này.
“Ông nghĩ tôi dựa vào đâu?”
Câu hỏi vặn lại này thật khó chịu, thật khiến người ta tức giận, như thể đấm một cú đấm lên mặt bông.
Không có đàn hồi cũng chẳng đánh lại, nhưng lại khiến người ta vừa đau đầu vừa giậm chân.
“Chẳng… chẳng phải cậu ỷ lại vào ông Quỷ sao, nếu một mình cậu thì liệu cậu dám hung hăng vậy ư?”
Ông cụ Hứa sợ là sẽ phải phun thêm ngụm máu nữa, cái người này thật khiến ông ta dễ nổi nóng.
Càng tự ti thì càng cần người khác cho mình thêm tự tin, bị người ta coi thường sẽ càng dễ tức giận, bọn họ cần phải tìm được giá trị của bản thân ở trên người người khác.
Nhất là đối với loại người mặt dày xông tới như ông cụ Hứa, loại người như này không biết đã bị anh sỉ nhục biết bao lần, khó khăn lắm mới sống tới tuổi già, sống tới lúc có thực lực để uy hiếp người khác, nhưng kết quả lại bị một tên trẻ ranh mà ông ta chẳng hề bận tâm tới coi thường.
Nhưng không đến nỗi tức chết, hơn hết ông ta cũng chẳng thể làm gì được anh, vẫn nên kiêng dè chút.
Cảm giác bất lực này chỉ có khi hồi ông ta còn trẻ, chứ bây giờ đã lớn tuổi như này mà còn bị một tên trẻ ranh đối xử như vậy thì đúng là tức hộc máu.
“Nhạc Huy tôi trước nay chưa từng cậy thế ai cả, tôi chỉ dựa vào thực lực của mình, thứ người khác cho thì rất dễ mất, nhưng thứ của mình thì sẽ không bao giờ nhượng bộ”.
Nhạc Huy siết chặt nắm đấm, vô cùng tự tin nói.
“Chắc là ông sợ ông Quỷ nên mới kiêng nể tôi như thế, nhưng lúc lại nói không sợ tôi. Chậc chậc… đã từng tuổi này rồi, sao còn sĩ diện hơn cả thanh niên vậy chứ?”
Sơn Lĩnh đã phổ cập cho anh nghe về những
chuyện của ông cụ này, nên nhân đây anh cũng mỉa mai một phen, dù sao mọi người đều đang kéo dài thời gian.
Anh cũng đang đợi Sơn Lĩnh bắt được Long Vũ, đợi tiêu diệt hết người mà ông ta điều động tới, anh rất tin tưởng vào năng lực của Sơn Lĩnh.
“Cậu… cậu”.
Ông cụ Hứa thở không ra hơi, chỉ e tức giận vài lần nữa sẽ mắc phải bệnh tim mất.
Bên này mũi tên đã lên dây, còn bên Sơn Lĩnh cũng đánh đến khí thế ngất trời.
Bọn họ lái mấy chiếc xe trống giả vờ quay lại bệnh viện, còn những người khác đi đằng sau, đợi người của Long Vũ xuất hiện.
Không ngờ giữa đường đã gặp phải người của Long Vũ, Sơn Lĩnh nhận ra bọn chúng, bọn chúng đều là sát thủ lấy tiền mua mạng của thế giới ngầm, xem ra tốn không ít tiền.
Có điều cũng chẳng có ích gì, tham lợi trước mắt quên lợi sau lưng, bọn chúng đã bị phục kích.
Tiện thể có được tin tức bọn chúng tấn công bệnh viện nên ngay tập lức nhóm Sơn Lĩnh đã đi tới, tóm hết những tên vừa vào bệnh viện ra tay và đã được những nhân vật quyền quý kia cảm ơn.
Giờ đây bọn họ đều gây thù chuốc oán với Long Vũ và ông cụ Hứa, đây vẫn là người của ông Quỷ nên rất đáng tin.
Người mà ông Quỷ nhìn trúng tốt hơn hết là nên đứng vào hàng ngay khi còn kịp, sau này ít nhiều cũng có được lợi ích tốt.
Nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của Long Vũ đâu, hỏi mấy tên sát thủ cũng không biết, bọn chúng chỉ nói ông ta đưa tiền cho chúng rồi nói tên người cần giết, sau đó thì không thấy đâu cả.
Bên Lăng Nguyên cũng đã lấy được đồ, dẫn người lao tới bệnh viện, anh ta cũng được coi là có hiểu biết về tình hình bên này, hơi lo lắng cho Nhạc Huy.
Nhưng anh ta lại cảm thấy bản thân đã lo xa, nếu Nhạc Huy đã tự tin bước vào, còn bảo bọn họ rời đi thì hẳn là có tự tin bước ra khỏi đó.
Có điều ông cụ Hứa chắc chắn sẽ dè chừng ông Quỷ, không dám làm gì Nhạc Huy.
Còn bên nhà họ Hứa, ông cụ Hứa sắp bị tức chết rồi, người bên ngoài đang do dự xem có nên xông vào báo cáo tình hình bên ngoài hay không.
“Ông cụ, đừng để bị tức chết đó, chẳng phải trước nay ông là kẻ mặt dày sao, sao lại bị tôi chọc giận tới mức này nhỉ? Già rồi thì cần gì sĩ diện nữa? Tiếc rằng ông đã gặp phải tôi, tôi chẳng thèm kính trọng một ông già không có phẩm chất đạo đức”.
Nhạc Huy mệt mỏi duỗi lưng, vang lên những tiếng kêu răng rắc từ các khớp xương ở trên người, vô cùng tự nhiên, cảm giác như anh coi nơi này là nhà mình vậy.
“Ông chủ Nhạc, cậu đừng kiêu ngạo quá, nơi này là nhà họ Hứa. Một khi hạ lệnh thì cậu đừng hòng rời khỏi đây, cậu nên khiêm tốn chút đi”.
Bốc Quát không chịu nổi nữa liền lên tiếng uy hiếp.
“Sao? Ông ta không nói được hay sao mà lại để con chó bên cạnh ông ta dạy dỗ tôi?”
Nhạc Huy nhìn quản gia này với ánh mắt đầy mỉa mai, một con chó cũng dám chen ngang vào cuộc nói chuyện của chủ nhân, nói ông ta là chó còn sỉ nhục loài chó thêm, chó là loài động vật tốt, loại người này không xứng.
“Cậu… cậu…”
Bốc Quát cũng giận sôi máu, ông ta là quản gia, nhưng đã đi theo ông cụ Hứa nhiều năm như vậy, cũng gần như là chủ nhân của nhà họ Hứa.
Dù sao những người kia cũng phải khách sáo với ông ta, chứ ông ta nào chịu nổi sự sỉ nhục như này.
“Quản gia Bốc, tôi có chuyện báo cáo”.
Một tên đàn em ở bên ngoài mạnh dạn phá vỡ bầu không khí này, thực ra ông cụ Hứa đã tức giận đến mức quên mất cả mục đích của mình.
Hắn chỉ cần ra hiệu là được rồi, nhưng cứ muốn nhường nhau, để lỡ cơ hội.
Trong phòng sách chỉ còn lại ông cụ Hứa đang trừng mắt với Nhạc Huy, Nhạc Huy rất tự nhiên ngó hết chỗ này sang chỗ khác ở trong phòng sách, như thể đây là nhà mình vậy.
Quản gia nghe xong tin, sắc mặt u ám đi vào nói nhỏ bên tai ông cụ Hứa: “Bên kia thất bại rồi”.
“Cái gì?”
Ông cụ Hứa trợn tròn mắt nhìn Nhạc Huy, chắc chắn thằng oắt con này cố ý chọc giận ông ta, khiến ông ta mất lý trí, sau đó Nhạc Huy bảo Sơn Lĩnh dẫn người đi đánh đám người mà Long Vũ đã bố trí sẵn.
“Ông cụ…”
“Dù là tội gì cũng giết ngay tại chỗ, giết chết cậu ta ở đây, tôi không tin cậu ta có thể chạy thoát khỏi nhà của tôi”.
“Nhưng, bên ông Quỷ…”
“Mặc kệ, ông ta còn có thể làm gì tôi được nữa, làm xong chuyện thì đưa Hứa Diệu ra nước ngoài”.
“Vâng!”
Hai bọn họ khẽ lẩm bẩm, tưởng Nhạc Huy không nghe thấy, nhưng thật ra tai của anh vô cùng nhanh nhạy, âm thanh nhỏ gì cũng đều có thể nghe được.
Anh di chuyển từ từ ra đằng sau chỗ ông cụ Hứa mà không để ông ta phát hiện, còn thản nhiên vờ như không nghe thấy gì đọc một cuốn sách, khiến tay súng bắn tỉa không xác định nổi.
Bốc Quát gật đầu ra hiệu với tay súng bắn tỉa, rồi lại đưa mắt ra hiệu với đám đàn em ở ngoài cửa, hôm nay ông ta phải giết thằng nhãi ranh không biết điều này.
Nhạc Huy phán đoán theo bước chân, cộng thêm cái liếc mắt kia nữa là anh đã đoán được ra.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, còn chưa biết ai thắng đâu.
Còn quá sớm để tính trước mọi việc.
“Bằng!”
Tay súng bắn tỉa nã một phát súng, nhưng trước đó Nhạc Huy đã nhảy ra, rút súng nhắm bắn vào đầu ông cụ Hứa.
“Bằng!”
Tay súng bắn tỉa lại bắn một phát nữa, xoẹt qua tai của ông cụ Hứa, tai của ông ta bắt đầu chảy máu.