Mục lục
Sự trả thù ngọt ngào - nhạc huy full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 408













Chương 408: Tiếp quản Thánh Hoàng



Tàu chở hàng của Ngô Thiên Long đã cập bờ.



Nhưng Ngô Thiên Long đã không thể tự xuống tàu được nữa, thay vào đó ông ta bị phủ một lớn vải trắng, biến thành xác chết được khiêng xuống khỏi tàu.



Sau khi tàu chở hàng cập bờ, các tàu quân sự cũng lần lượt cập bờ theo, toàn bộ đàn em của Ngô Thiên Long được quân đội và cảnh sát hộ tống ra khỏi tàu.



Nhóm người Nhạc Huy đều đã xuống tàu, Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ kích động kéo Nhạc Huy như thể đang mơ.



“Anh Nhạc, tại sao anh không nói cho chúng tôi biết anh còn một kế hoạch nữa? Anh dọa chúng tôi sợ chết kiếp!”



“Anh Nhạc, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý anh dũng hi sinh rồi, sự thay đổi to lớn này kích thích quá!”



Không ai ngờ Nhạc Huy lại có kế hoạch riêng, hơn nữa còn có thể điều động quân đội và cảnh sát đến, đây là loại thủ đoạn gì vậy?



“Tôi cũng không ngờ cậu có thể khẳng khái chịu chết như vậy”.



Nhạc Huy cười vỗ vai Ngô Tịnh Vũ nói:



“Không thể không nói, tôi đã coi thường cậu rồi, cậu đúng là không kém cỏi chút nào”.



Lời khen này của Nhạc Huy là thật lòng. Lúc Ngô Tịnh Vũ đối mặt với Ngô Thiên Long ở trên tàu, hắn tự biết mọi chuyện đã bại lộ, mà không cầu xin, cũng không hề khuất phục, điều này thật sự khiến Nhạc Huy tin tưởng và muốn giao Thánh Hoàng cho Ngô Tịnh Vũ quản lý.



“Đi theo anh Nhạc lâu, đương nhiên là phải cứng rắn hơn, nếu không thì quá mất mặt anh”.



Ngô Tịnh Vũ cũng không giấu được sự phấn khích, đây là lần đầu tiên hắn được Nhạc Huy khen ngợi.



“Tôi không nói cho mọi người biết kế hoạch của tôi, đương nhiên là vì cẩn thận”.



Nhạc Huy nói tiếp:



“Mọi người cũng thấy rồi đấy, không chỉ Ngô Chí Huân bán đứng chúng ta, còn cả cậu Tư nữa. Tôi chỉ có thể đoán được ra Ngô Chí Huân có ý đồ đó, còn những người khác, tôi không biết ai sẽ phản bội nên không thể để lộ kế hoạch được”.



“Mà Ngô Thiên Long cũng rất thông minh, nếu như tôi để lộ kế hoạch, trong quá trình xảy ra sai sót gì thì sự thắng bại hôm nay thật khó nói”.



Hôm nay trên tàu quả thực là vô cùng mạo hiểm.



Ban đầu ai cũng nghĩ rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay, mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch, nhưng không ai ngờ lại xuất hiện hai kẻ phản bội là Ngô Chí Huân và cậu Tư, Ngô Thiên Long đã biết kế hoạch từ lâu, sau đó sắp xếp mấy trăm người trên tàu.



Nhất thời, phần thắng bị tráo đổi trong nháy mắt, mọi người đều cho rằng đã đến lúc phải chết. Thật không ngờ thế cục lại thay đổi một lần nữa, Nhạc Huy còn một kế hoạch khác, hơn nữa còn điều cả quân đội và cảnh sát tới, bao vây vả con tàu.



Còn Ngô Thiên Long xung đột với Ngô Chí Huân, cũng bị Ngô Chí Huân đánh chết. Tình thế lại lật ngược, Nhạc Huy đã thắng, bọn họ cũng thắng theo.



Bây giờ không chỉ Ngô Thiên Long chết, Ngô Chí Huân và cậu Tư cũng đã bị bắt.



“Anh Nhạc, anh... có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc anh có thân phận gì không?”



Lúc này, Ngô Thắng đột nhiên hỏi:



“Có thể huy động quân đội và cảnh sát không phải là điều mà người bình thường có thể làm, trừ phi là người có thân phận đặc biệt”.



Mấy người Ngô Lượng nghe thấy vậy, cũng kinh ngạc và tò mò nhìn Nhạc Huy.



Nhạc Huy có thể điều động quân đội và cảnh sát, quả thực là vì thân phận của anh cao hơn họ rất nhiều, thậm chí là cao hơn cả Thánh Hoàng.



“Bây giờ tất cả mọi người đều là người trên cùng một chiếc thuyền nên tôi có thể nói cho mọi người biết”.



Nhạc Huy cười nói:



“Nhưng có thể khiến mọi người thất vọng đấy, bây giờ tôi chỉ là một người bình thường mà thôi. Nếu phải nói thì tôi từng là người của nhà họ Nhạc, nhà họ Nhạc ở thủ đô, nhưng bây giờ tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc rồi”.



Sau một thời gian dài, bây giờ Nhạc Huy cũng đã thoải mái với chuyện mình bị đuổi ra khỏi nhà, thậm chí anh còn có thể thản nhiên nói với người khác.



Một chiến binh thực thụ là phải dám nhìn thẳng vào sự thật, đối mặt với cuộc sống bình thường ảm đạm.



“Nhạc... nhà họ Nhạc?”



“Anh là người nhà họ Nhạc ở thủ đô?”



Mọi người nghe xong đều cảm thấy ớn lạnh.



Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ còn loạng choạng lùi lại vài bước.



“Đúng vậy, đã từng là thế”, Nhạc Huy cười đau khổ.



“Còn Kỳ Phi, ông nội cậu ấy chính là sư phụ của tôi, từng là tổng sĩ quan huấn luyện của lực lượng đặc biệt. Vì có mối quan hệ này nên chúng tôi mới có thể điều động quân đội và cảnh sát bao vây Ngô Thiên Long”.



“Kỳ Phi còn có một thân phận nữa, cậu ấy là sát thủ số một trong giới sát thủ quốc tế, đồng thời là tội phạm bị truy nã cấp S trong giới sát thủ quốc tế . Vì vậy mọi người đi theo làm việc cho chúng tôi, cũng không bị thiệt chút nào”.



Nghe Nhạc Huy nói vậy, hai chân của đám người Ngô Thắng liền run rẩy.



Vốn tưởng thứ mà Nhạc Huy muốn là Thánh Hoàng, bọn họ muốn dựa vào Thánh Hoàng để phát tài. Nhưng không ngờ thân phận vốn có của Nhạc Huy đã đủ cao quý hơn cả Thánh Hoàng rồi.



Bây giờ xem ra không phải là Nhạc Huy muốn dựa vào Thánh Hoàng để phát tài mà là Thánh Hoàng thật vinh dự khi rơi vào tay Nhạc Huy!



Sau khi kinh ngạc, trong lòng mọi người không khỏi oán thầm.



Nếu nói ngay từ đầu thì chắc chắn mấy anh em bọn họ đã đi theo Nhạc Huy mà không một lời oán trách rồi, cần gì phải đánh đập, uy hiếp như vậy?



Lúc này, người đàn ông trung niên trên tàu bước đến, cung kính nói với Nhạc Huy và Kỳ Phi:



“Thưa hai vị, người của Ngô Thiên Long đã bị áp giải xuống tàu rồi, bây giờ chúng tôi sẽ đưa những người này đến trại tạm giam trước, sau đó liên hệ với lãnh đạo thành phố Đông An”.



“Lần này các ông xem như là đã thay những vị lãnh đạo kia của thành phố Đông An lập công lớn. Cầm súng là tội nặng, nhiều người cầm súng như vậy, thì những nhà lãnh đạo kia cũng lĩnh đủ công lao rồi”.



Người đàn ông trung niên cười nói.



“Không cần khách sáo như vậy, đây là việc chúng tôi nên làm”.



Nhạc Huy cũng cười, hỏi tiếp:



“Tôi vẫn chưa biết quý danh của ông là gì?”



Người đàn ông trung niên vội xua tay nói:



“Không dám, không dám, tôi họ Lữ, tên Lữ Chính”.



Nhạc Huy gật đầu, khách sáo nói:



“Đội trưởng Lữ, ông có thể... giao Ngô Chí Huân cho tôi không, tôi cần anh ta giúp tôi chút chuyện”.



Lữ Chính nghe vậy, khó xử nói:



“Cậu Nhạc, theo lý mà nói, tên Ngô Chí Huân này chính tay giết bố mình, bây giờ hắn là tội phạm cố ý giết người, có chứng cứ đầy đủ. Vì vậy hắn là tội phạm nghiêm trọng, không thể giao cho cậu được”.



“Cậu xem...”



Nhạc Huy cũng biết quy tắc, vội nói:



“Là thế này, bây giờ anh ta vẫn rất hữu dụng với tôi. Đội trưởng Lữ xem có thể phá lệ một lần được không? Đợi tôi giải quyết xong chuyện, tôi đảm bảo sẽ giao lại anh ta cho ông”.



Về vấn đề này, Lữ Chính rất khó xử, ông ta do dự hồi lâu rồi mới nói:



“Được rồi, nể tình tổng sĩ quan huấn luyện Kỳ, tôi có thể cho các cậu mượn Ngô Chí Huân”.



“Nhưng các cậu phải đảm bảo hắn sẽ trở về tay tôi một cách bình an vô sự. Nếu không có ai chịu trách nhiệm về cái chết của Ngô Thiên Long thì tôi không thể báo cáo với lãnh đạo được”.



Nói xong, ông ta nói với một người lính đi cùng:



“Đưa Ngô Chí Huân đến đây”.



Nhạc Huy nghe vậy cuối cùng cũng có thể yên tâm, anh nhất định phải đưa được Ngô Chí Huân về, nếu không có Ngô Chí Huân thì anh không thể tiếp quản Thánh Hoàng.



Thực ra kế hoạch ban đầu của anh là tiếp quản Thánh Hoàng một cách hòa bình, không động đến dao súng. Lúc đầu anh cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến như vậy, nhưng đã đến nước này thì anh chỉ có thể giảm thiểu sự mất mát đến mức thấp nhất mà thôi.



Dù sao Ngô Chí Huân cũng là cậu cả của Thánh Hoàng, thậm chí còn là người thừa kế Thánh Hoàng được mọi người công nhận.



Vì vậy trong tình cảnh hiện tại, muốn tiếp quản Thánh Hoàng thì còn cần phải có sự xuất hiện của Ngô Chí Huân.



Chỉ là muốn tiếp quản Thánh Hoàng thì còn phải có kế hoạch nữa.



Nghĩ đến đây, Nhạc Huy kéo Lữ Chính sang một bên, trầm giọng nói:



“Đội trưởng Lữ, chạy xa một chuyến mà công lao đều tính trên người mấy vị lãnh đạo của thành phố Đông An, tôi thấy thật thiệt cho ông quá”.



“Tôi hỏi ông lần nữa, ông muốn lập công không?”



Đột nhiên bị hỏi vậy, Lữ Chính chưa kịp chuẩn bị tâm lý, sững sờ một lúc rồi mới nhếch miệng cười nói:



“Muốn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK