Chương 441: Nhân vật truyền kỳ của Giang Bắc
Xe đã đi lên đường cao tốc, từ Lôi Châu đến thành phố Đông Giang.
Có tất cả ba chiếc xe, những người trong phòng VIP lúc này đều đang ở trên đó.
Mặc dù đã một giờ sáng nhưng có vẻ như họ vẫn không hề buồn ngủ, ánh mắt chỉ hiện lên vẻ thiết tha muốn được gặp người đó.
Người đó từng là người tung hoành ở Giang Bắc ba mươi năm, đó là một thời huyền thoại. Chỉ cần ai bước chân vào thế giới ngầm ở Giang Bắc, không ai là không biết tên người đó.
Có thể nói người đó là ông tổ của thế giới ngầm Giang Bắc.
Năm đó khi ông ta nắm quyền thế giới ngầm, ngay cả mấy vị có chức cao ở Giang Bắc cũng phải kính nể ông ta.
Thế giới ngầm này vốn dĩ là nơi không hề thấy ánh sáng, là nơi không thể lên được bậc cao. Nhưng có người đó ở đây, ít nhiều thì các gia tộc quyền quý đều muốn xu nịnh ông ta.
Chẳng qua vào mười năm trước, người đó đã về hưu, một ngày nọ bỗng nhiên ông ta tuyên bố phải lui khỏi giới giang hồ, không can thiệp vào chuyện trong thế giới ngầm nữa.
Nhưng ai cũng biết người đó là người có tiếng nói nhất trong thế giới ngầm ở Giang Bắc, ông ta quyết định ai có thể làm đại ca một nơi nào đó thì người đó mới có thể làm được đại ca nơi đó.
Cho dù là Ngô Thiên Long hay Lôi Thiên Tuyệt cũng đã từng đến cầu cạnh người đó, được ông ta cho phép mới có thể đứng vững ở thành phố Đông An và Lôi Châu.
“Hình như ông ấy đã ở ẩn gần mười năm rồi nhỉ?”
Trong xe, Lôi Thiên Tuyệt và Kiều Lão Tứ trò chuyện.
“Chính xác là đã mười năm ở ẩn trong thành phố phồn hoa này. Người này quả thật là một thời huyền thoại của cả Giang Bắc chúng ta, chắc chắn ông ấy là nhân vật được ghi danh vào lịch sử”.
Cứ nhắc đến người này là Kiều Lão Tứ rất ngưỡng mộ, cung kính và tôn trọng từ trái tim.
“Tôi nghe nói sở dĩ năm đó người này có thể nắm toàn bộ Giang Bắc, ngoài thực lực của ông ấy ra, còn một nguyên nhân nữa”, Lôi Thiên Tuyệt khẽ ngừng rồi nói tiếp: “Đó là một người anh em tốt của ông ấy, người đó cũng là người dưới trướng của ông ấy, có biệt danh là sát thần Ngọc Diện, nghe nói người này đã giết hơn trăm mạng người”.
“Sau khi ông tổ về hưu, vị sát thần đó cũng rút lui khỏi giang hồ. Nghe nói bây giờ cũng sống cùng với ông tổ để bảo vệ an toàn cho ông ấy mọi lúc mọi nơi”.
“Nếu vị sát thần đó có thể ra tay thì Nhạc Huy sẽ chết chắc”.
“Đúng rồi ông Long, bây giờ đã muộn thế này rồi mà chúng ta còn qua đó liệu có làm phiền ông tổ không?”
Lôi Thiên Tuyệt bỗng nhớ ra bây giờ đã là một giờ sáng, đến nơi cũng tầm hai ba giờ sáng.
Vào giờ này người bình thường cũng đã ngủ rồi, làm phiền người ta vào giờ muộn thế này hình như cũng không ổn lắm.
“Yên tâm đi”.
Long Vũ mở cửa xe xuống rồi châm một điếu xì gà, chậm rãi nói:
“Trước khi đến tìm mấy người, tôi đã gọi cho ông tổ trước rồi”.
“Tôi đã kể lại một số chuyện xảy ra gần đây ở thành phố Đông An cho ông ấy, dù sao ông ấy cũng là thần hộ mệnh của Giang Bắc chúng ta. Mặc dù ông ấy đã về hưu nhiều năm nhưng vẫn luôn quan tâm đến mọi người, hôm nay bỗng có người gây náo loạn ở Giang Bắc, còn giết người, tất nhiên ông ấy không thể mặc kệ”.
“Bây giờ ông ấy đang ở nhà đợi chúng ta”.
Nghe vậy, Lôi Thiên Tuyệt và Kiều Lão Tứ nhướng mày mỉm cười.
“Vậy thì tốt quá!”
…
Khoảng ba giờ sáng, đám người Long Vũ mới đến biệt thự của người đó.
Đây là một ngôi nhà có sân vườn cũ kĩ, diện tích không rộng lắm nhìn có vẻ cũng đã có lịch sử rất nhiều năm. Có lẽ không ai ngờ được người đáng sợ năm đó tung hoành ở Giang Bắc ba mươi năm khi đến tuổi về già không sống trong biệt thự sang trọng mà lại sống ở một nơi như vậy.
Quản gia bước ra đón họ, mọi người cùng đi theo vào trong.
Ban đầu mọi người còn tưởng bên trong rất đơn giản nhưng ngược lại, sau khi bước vào trong mới phát hiện phong cách trang trí ở bên trong rất cổ kính, có cảm giác trang nhã giống dinh thự nơi dành cho Hoàng gia ở thời xưa.
Chậu hoa hai bên trồng các loại hoa khác nhau, lan can gỗ được chạm khắc rất tinh tế, nhìn đến cuối hành lang lại có cảm giác như đang đi trên con đường về trời.
Giữa sân có cái đình giả, nước chảy róc rách, không ai ngờ được nơi ngoại ô hẻo lánh như vậy lại có một nơi yên tĩnh, tuyệt đẹp này.
Xem ra ông tổ này cũng rất biết hưởng thụ cuộc sống, nhưng lại có mấy người có thể hiểu được ẩn ý của ông ta?
Buông bỏ danh lợi chạy đến trốn ở nơi như vậy.
Đây không phải là lần đầu tiên Long Vũ, Lôi Thiên Tuyệt và Kiều Lão Tứ đến đây. Năm đó khi ba người họ ngồi lên vị trí cao đều từng đến thăm ông tổ này.
Nhưng những người khác chưa đạt đến địa vị như ba người họ, không có tư cách đến gặp người đó nên cũng là lần đầu tiên đến đây.
Vừa đi vừa nhìn xung quanh, quản gia không nói một câu nào.
“Ông Tần đang ở sân sau”.
Lúc đi đến cổng vòm sân sau, quản gia mới lên tiếng.
Dù đối diện với những người như Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt nhưng quản gia vẫn lạnh lùng như vậy.
Tuy nhiên bất kể là Long Vũ hay Lôi Thiên Tuyệt cũng thấy rất bình thường. Đây là quản gia của ông tổ, ra vẻ kiêu căng cũng chẳng có gì là lạ.
“Được, cảm ơn quản gia”.
Long Vũ nói, sau đó dẫn mọi người đi vào sân sau, đập vào mắt là một cái hồ nước nhân tạo. Gió vừa thoảng qua, mặt hồ nổi lên gợn sóng làm người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Trong cái đình ven hồ, một người đàn ông khoảng bảy mươi tuổi đang ngồi ở đó, thành thạo pha trà, hương thơm của trà tỏa ra khắp bốn phía.
“Đến rồi à?”
Trong đình, vang lên giọng nói của người đàn ông đó.
“Chúng tôi đến rồi, ông Tần”.
“Tối muộn vậy rồi mà còn đến đây làm phiền ông Tần, thực xin lỗi, ông Tần hãy thứ lỗi”.
Long Vũ cung kính cúi người xuống nói:
“Không sao, Giang Bắc là nhà của tôi, tôi thành danh ở Giang Bắc, sống ẩn ở Giang Bắc. Mặc dù đã không còn quan tâm đến chuyện trong giang hồ từ lâu nhưng cũng không phải là người trái tim sắt đá. Trong nhà xảy ra chuyện sao có thể không giúp, đến đây đi”.
Ông Tần ngẩng đầu lên nhìn lướt qua đám người Long Vũ, nhưng lại không hề đứng dậy.
Với lai lịch của ông ta, quả thật không cần phải đứng dậy chào đón họ, mọi người dĩ nhiên cũng không để ý đến chi tiết nhỏ nhặt này.
Mọi người đi đến và ngồi xuống, những người chưa từng gặp ông Tần vô cùng vui mừng. Bây giờ họ đã gặp được người ở cấp bậc ông tổ trong ngành.
Ông Tần này có vẻ rất hòa nhã, không thấy hung bạo tí nào, ngược lại có cảm giác như Phật Di Lặc, luôn nở nụ cười dịu dàng trên môi.
Dù người nào lần đầu thấy gương mặt này cũng sẽ không cảm thấy đây là nhân vật đáng sợ đã có hơn ba mươi năm lăn lộn trong thế giới ngầm của tỉnh Giang Bắc!
“Nếu không phải gặp phiền phức lớn thì dù thế nào chúng tôi cũng không dám đến làm phiền ông Tần”.
“Trong một tháng ngắn ngủi, Ngô Thiên Long và Hoắc Hải Tôn liên tục bị giết. Mấy người bọn tôi cũng rất bất lực mới đến xin ông Tần giúp đỡ”.
Long Vũ thở dài như một đứa trẻ bị người ta bắt nạt đến mách lẻo với người lớn.
Ông Tần mỉm cười nhìn họ nói:
“Phiền phức lớn? Không ngờ Long Vũ cậu cũng có lúc sợ nhỉ?”
Long Vũ hổ thẹn cúi đầu nói:
“Đúng là hổ thẹn mà”.
Nghe vậy, ông Tần lại cười nói:
“Các cậu biết Nhạc Huy đó là ai không?”
Đám người Long Vũ ngẩng đầu lên nhìn nhau, bỗng cảm thấy hơi hoang mang.
“Ông Tần, cậu ta…”
Lúc này lại không ai có thể nói được lai lịch của Nhạc Huy.
“Không biết lai lịch của cậu ta mà lại dám chọc vào cậu ta. Hiểu mình nhưng không biết đối phương thì không phải là đạo lý để giành thắng lợi”.
Ông Tần lắc đầu, mỉm cười nhìn thế hệ đi sau mình.
Nghe được ẩn ý trong đó, Long Vũ vội hỏi:
“Ông Tần, chắc ông đã nghe ngóng được lai lịch của Nhạc Huy rồi nhỉ?”
“Rốt cuộc… cậu ta là ai?”