*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 331: Sự tàn nhẫn của Nhạc Huy
“Nếu như tôi không tiết chế lại thì sao?”
Khí thế của Nhạc Huy lập tức tản ra, không một
chút sợ sệt.
Ba người kia lập tức sững sờ, đồng thời nhíu mày
lại.
"Xem ra ba vị đây đã biết được thân phận của tôi,
cũng đã biết được chuyện tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ
Nhạc rồi”.
Nhạc Huy cười khẩy nói.
“Không sai, quả thực tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ
Nhạc, bây giờ tôi chỉ là ông chủ của tập đoàn Cửu
Đỉnh mà thôi, nếu xét về gia thế hay tài sản tôi đều
không hơn được ba vị, càng không thể nào so sánh
được với những doanh nghiệp đã kinh doanh lâu đời
ở thành phố Thiên Hải”.
“Nhưng Nhạc Huy tôi cũng không phải người dễ
bắt nạt, cũng sẽ không vì vài ba câu nói của người
khác hay là một vụ ám sát mà bị dọa sợ. Tôi nghĩ có
lẽ ba vị cũng đều hiểu rõ tại sao Thành Bạch Vạn lại
chết, không chỉ là anh ta mà đám anh em của anh ta
cũng đã chết, hơn nữa còn chết rất thảm”.
“Là tôi làm đấy!”
Đối mặt với sự hung bạo đột nhiên bộc phát của
Nhạc Huy, ba người kia nhất thời bị sững sờ tại chỗ.
Trước kia mặc dù bọn họ đều biết Thành Bạch
Vạn và đám anh em của hắn đã chết rất thảm nhưng
không thể ngờ rằng lại là do Nhạc Huy đích thân ra
tay.
“Ông chủ Nhạc thật oai phong, nhưng nếu như
cậu không tiết chế lại thì e là cậu sẽ khó mà phát
triển được ở thành phổ Thiên Hải này rồi”.
“Phải cần thận một chút, nếu không một ngày nào
đó ra khỏi cửa lại bị ám sát đấy”
Đào Bá Trọng và Vệ Tiên Hành lạnh lùng nhìn anh,
thái độ mang ý đe dọa.
“Nhất là vào buổi tối, đêm khuya trăng mờ gió lớn
là thời điểm rất thích hợp để ám sát”, Ninh Thủ Thành
cười khẩy.
“Rầm!" một tiếng, Nhạc Huy đập mạnh xuống
bàn, vươn cổ về phía Ninh Thủ Thành và nói với biểu
cảm dữ dằn: “Ông đang uy hiếp tôi sao?”
Các vệ sĩ ở tầng ba lập tức nôn nóng, tất cả bọn
họ nhìn Nhạc Huy với ánh mắt tức giận, nếu Nhạc
Huy dám cử động thêm một bước nữa thì bọn họ
tuyệt đối sẽ không do dự mà lao qua đó.
“Cậu... cậu muốn làm gì... ngay lập tức Ninh Thủ
Thành bị sự hung bạo của Nhạc Huy dọa sợ.
“Tôi có làm gì đâu” Nhạc Huy đứng thẳng người
dậy và nỡ nụ cười khẩy.
“Xem ra có vẻ như ba vị cũng có chút bất mãn với
tôi, nếu đã như vậy thì bữa cơm này không thể ăn tiếp
được nữa rồi".
“Đã vậy thì tôi cũng không làm phiền ba vị dùng
bữa nữa, tạm biệt!”
Nói xong Nhạc Huy tự rót cho mình một cốc rượu
đầy sau đó uống cạn rồi rời đi.
“Kỳ Phi, chúng ta đi thôi!”
Ba người Ninh Thủ Thành sững sở tại chỗ, sắc
mặt đều tái nhợt. Bọn họ không ngờ Nhạc Huy lại có
thể ngang ngược đến mức này, đây tựa như đã nhe
nanh vuốt ra với bọn họ.
Nhạc Huy và Kỳ Phi vừa đi ra đến cửa liền dừng
lại, bởi vì không biết từ lúc nào trước cửa nhà hàng đã
bị đám vệ sĩ chặn lại hết.
Đám vệ sĩ chặn ở cửa kia, ai nấy đều khoanh tay
trước ngực nhìn hai người bọn họ với ánh mắt đầy
khiêu khích.
Cảnh tượng này rất giống với đám học sinh lớp
dưới trên đường tan học về bị đám học sinh lớp trên
ngăn lại muốn cướp bóc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5