Chương 431: Dốc sức đánh lại
Chớp mắt đã một tuần trôi qua.
Đã mười lăm ngày kể từ lúc mấy người Kỳ Phi tập huấn, hôm nay vừa hay là ngày cuối cùng.
Trong ngôi trường học bỏ hoang, Kỳ Phi đã sắp xếp một đợt kiểm tra trong ngày cuối cùng rồi chọn ra năm mươi tinh anh trong số hơn hai trăm người theo như yêu cầu của Nhạc Huy.
Năm mươi tinh anh này từ giờ không còn là người của Thánh Hoàng nữa, mà là bộ đội chính quy của Nhạc Huy, đi theo Nhạc Huy.
Lúc này tất cả mọi người đã tập trung đông đủ, Nhạc Huy cũng đã tới và mấy người Ngô Tịnh Vũ cũng có mặt.
Nửa tháng trời mới lại tới xem thử nhóm người này nên ngay cả Nhạc Huy cũng phải hơi kinh ngạc.
Nửa tháng trước, những người này vẫn là một đám côn đồ cà lơ phất phơ, ngay cả đứng cũng không đứng nổi. Nhưng nửa tháng sau, bọn họ đã có được một nửa khí chất của người lính, cơ bắp ai nấy đều săn chắc, dù mặt mày không chút biểu cảm nhưng cũng đằng đằng sát khí, giống như những binh lính hùng mạnh.
“Anh Kỳ đúng là giỏi thật, có thể huấn luyện bọn họ trở nên như này!”
Ngô Tịnh Vũ không khỏi khen ngợi.
Lúc này Kỳ Phi đã thay sang bộ đồ thường ngày, xuyên qua đám người rồi đi lên bục.
Những người này đều đứng thẳng tắp, không ai nói gì, mắt hướng phía trước, như những binh sĩ đang đợi kiểm duyệt.
Kỳ Phi vô cùng hài lòng với cảnh tượng này, anh ta gật đầu.
Lúc đi qua Đoàn Thiên Hành, Kỳ Phi có dừng lại, mỉm cười nhìn anh ta.
“Được đó người anh em, không ngờ cậu lại nằm trong số năm mươi người kia, tôi đúng là coi thường cậu quá rồi”.
Kỳ Phi vỗ vai anh ta, ánh mắt đầy vẻ khen ngợi.
Nửa tháng trước, Đoàn Thiên Hành trông chẳng có chút sức sống nào, mỗi lần huấn luyện đều chỉ muốn giết chết Kỳ Phi.
Nhưng hiện giờ trong ánh mắt anh ta nhìn Kỳ Phi chỉ có sự cảm kích.
Nếu không có Kỳ Phi thì anh ta sẽ không lột xác và trở thành người đàn ông thực thụ.
“Cảm ơn sự khen ngợi của sĩ quan huấn luyện Kỳ, nhưng tôi vẫn rất muốn giết chết anh!”
Đoàn Thiên Hành đứng thẳng tắp, hét lớn.
Xung quanh bỗng cười ồ lên.
“Tên ranh này…”
Nhạc Huy cũng không nhịn được mà bật cười.
“Ha ha ha! Vậy cậu phải luyện thêm vài năm nữa rồi”.
Kỳ Phi chắp tay sau lưng, cười lớn và đi lên bục.
Khi đứng trên bục, anh ta liếc nhìn tất cả mọi người bên dưới, hài lòng gật đầu rồi vỗ tay:
“Tốt lắm, cuối cùng cũng có chút tinh thần rồi, tôi rất vui. Tuy nửa tháng nay mọi người đều muốn đánh chết tôi, nhưng may mà không có ai xin rút khỏi đội. Tôi phải thừa nhận rằng ít ra mọi người vẫn còn là đàn ông”.
Hơn hai trăm người bên dưới đều ngẩng đầu nhìn Kỳ Phi, như đám học sinh chờ thầy khen ngợi.
“Sĩ quan huấn luyện Kỳ, chúng tôi có còn là đồ vô dụng không?”
Hơn hai trăm người đồng thanh hô.
“Hả…?”, Kỳ Phi sững sờ, anh ta trả lời: “Giờ cũng không thể đánh gục mọi người, không phải đồ vô dụng nữa rồi!”
Mấy người Nhạc Huy cười ồ lên, nhìn hơn hai trăm người đang reo hò.
Chẳng có gì có thể khiến họ cảm động bằng việc những người từng coi thường họ cuối cùng đã công nhận họ.
“Nhưng tôi phải nhắc nhở mọi người”.
Kỳ Phi lại nói:
“Tôi dạy mọi người kỹ năng chứ không phải bảo mọi người ra oai trước mặt người bình thường, đi bắt nạt người bình thường, làm mấy chuyện xấu xa. Tôi không mong mọi người làm việc tốt, nhưng nếu ai làm xằng làm bậy mà để tôi biết người đó dùng kỹ năng mà tôi dạy đi làm hại người khác”.
“Thì khi đấy tôi sẽ đích thân xử lý, rõ chưa?”
“Ghi nhớ lời dạy của sĩ quan huấn luyện Kỳ!”, tất cả mọi người lại đồng thanh đáp.
“Được rồi, nửa tháng đã qua, đừng quên ý định lúc đầu mọi người tới làm gì!”
Kỳ Phi chắp tay sau lưng, nói to:
“Nửa tháng qua Thánh Hoàng gặp không ít nạn, mấy tên khốn đó ngày nào cũng tới địa bàn chúng ta đập phá, mỗi ngày một hăng”.
“Mấy tên đó tưởng chúng ta sợ rồi, nhưng thật ra chúng ta đang chuẩn bị dốc sức đánh lại”.
“Bây giờ chính là lúc chúng ta phản đòn, mọi vất vả trong nửa tháng qua của mọi người đều vì ngày này. Bọn chúng đánh các anh em của chúng ta bị thương, đập phá địa bàn của chúng ta, hôm nay chúng ta phải trả lại hết cho chúng!”
“Hãy nói tôi biết, khẩu hiệu của chúng ta là gì?”
“Xử nó!”, tất cả mọi người điên cuồng hét lên.
“Vậy thì xử thôi!”
“Đánh! Đánh! Đánh!”
Sau khi đi xuống bục, Kỳ Phi dẫn hơn hai trăm người cùng lao ra khỏi ngôi trường bỏ hoang.
Như mãnh hổ sổ lồng, món nợ suốt nửa tháng qua cuối cùng đã đến lúc phải trả.
…
Ra khỏi ngôi trường bỏ hoang, Nhạc Huy bảo mấy người Kỳ Phi và Kim Võ chia thành các đội và đưa người đi trả thù.
“Cậu Nhạc, cậu đã đọc tin nhắn tôi vừa gửi cho cậu chưa?”
Trong điện thoại vang lên tiếng của Tô Tuyết Đại.
“Cảm ơn bà Tô, tôi đọc rồi, giờ tôi đang hành động”.
Ngồi trong xe, Nhạc Huy thản nhiên nói.
“Xem ra cậu Nhạc đã dẫn bọn họ đi trả thù, nhưng các cậu phải đối mặt với tận mấy thế lực đang phất lên, cậu Nhạc phải cẩn thận”.
Giọng nói của Tô Tuyết Đại như cô gái hai mươi tuổi, chứ không chín chắn như độ tuổi của bà ta.
Nhạc Huy cười ha ha, nói:
“Cảm ơn bà Tô đã quan tâm, hiện giờ mọi người có thể thu thập thông tin về thế giới ngầm ở thành phố Đông An và Giang Bắc, bởi tôi có thể nói cho bà kết quả ngay bây giờ”.
“Cuộc chiến hôm nay chúng tôi chắc chắn sẽ thắng!”
Sau khi cúp máy, mấy người Ngô Tịnh Vũ ở trong xe hỏi:
“Anh Nhạc, nhóm anh Kỳ đi trả thù rồi, vậy giờ chúng ta làm gì?”
Trong xe có Ngô Tịnh Vũ, Ngô Hạo và cả cậu Năm.
Nhạc Huy cười khẩy nói:
“Diệt sạch kẻ phản bội”.
Nói xong, anh vứt ra một xấp ảnh:
“Kẻ phản bội ở trên này”.
Những bức ảnh đó rõ ràng là do Hắc Long chụp hai anh em Ngô Thắng và Ngô Lượng.
Thấy những tấm ảnh này, sắc mặt Ngô Tịnh Vũ bỗng thay đổi, hắn chửi:
“Hai tên khốn này, quả nhiên muốn làm phản, mẹ kiếp!”
“Anh Nhạc, chúng ta phải xử lý hai người họ như nào?”
Nhạc Huy khẽ nhíu mày, hỏi:
“Nếu tôi bảo các cậu giết chết bọn họ, các cậu có ra tay nổi không?”
Vừa dứt lời, ba anh em bỗng sững sờ.
“Giết!”
“Nếu đã muốn làm phản thì đừng trách chúng ta vô tình. Bọn họ không trung thành thì chúng ta phải bất nghĩa!”
Ba người đồng thanh nói.
“Được!”, Nhạc Huy gật đầu: “Vậy bắt từ tên bé trước, đi tìm Ngô Lượng thôi”.
Hiện giờ cả Thánh Hoàng đã hành động, vội đi giúp đỡ mấy người Kỳ Phi.
Ngô Thắng và Ngô Lượng cũng nhận được thông báo, nhưng Nhạc Huy không bảo bọn họ đi chi viện mà bảo hai anh em bọn họ bảo vệ địa bàn của mình, đề phòng kẻ địch tới đập phá.
Ngô Thắng ngay lập tức liên lạc với Hoắc Hải Tôn, bắt đầu bắn tin.
“Ông chủ Hoắc, Nhạc Huy và đám Ngô Tịnh Vũ đã bắt đầu hành động, mấy tên đàn em của Nhạc Huy đều là người cầm đầu, bây giờ đang dẫn người tới để quét sạch địa bàn của các ông, các ông phải cẩn thận chút!”
Hoắc Hải Tôn thấy thế lại cười khẩy:
“Quả nhiên bọn chúng bắt đầu phản công rồi, được lắm, tôi cũng rất muốn gặp tên Nhạc Huy này”.
“Yên tâm đi, chúng tôi sớm đã có sự chuẩn bị, nửa tháng trước bọn chúng không phải đối thủ của chúng tôi. Vậy chẳng lẽ nửa tháng sau chúng lại trở nên giỏi giang được sao?”
Ngô Thắng nói: “Ông chủ Hoắc, ông và ông Long nhất định phải thắng, hiện giờ tôi và Ngô Lượng đã bị nhốt trong nhà, tôi nghĩ có lẽ Nhạc Huy đã nghi ngờ chúng tôi rồi”.
Hoắc Hải Tôn nói:
“Yên tâm, ông Long đã sắp xếp cao thủ lâu rồi, ai tới sẽ chết!”